Bốn người Thiên Tiếu không quá lo lắng, chẳng lẽ bọn họ không thể đi vào trong nhóm 60 người được nàng nhận, như thế thì vô lý quá. Có điều nghe nói để tính cạnh tranh cao hơn thì thay vì để bình thường Cầm Vân Ca sẽ cho xếp hạng, nếu xếp hạng quá kém thì bọn họ sẽ tương đối mất mặt.
Buổi trưa ăn cơm xong thì Thiên Tiếu tìm một chỗ vắng người, hắn muốn có không gian riêng để trò chuyện với Vạn Biến, chuyện thanh lưỡi hái kia hắn phải hỏi cho thật rõ mới được.
Chọn được vị trí rồi hắn khẽ nhắm mắt lại bắt đầu trò chuyện với Vạn Biến:
“Chuyện hôm trước rốt cuộc như thế nào, ngươi nói rõ đầu đuôi cho ta xem, với lại tại sao ngươi tự nhiên lại im lặng mấy ngày như thế?”
Vạn Biến nói:
“Cũng không phải tai sợ tên yêu thú kia, càng không phải ta muốn im lặng, nhưng ta phải hỗ trợ Thôn Phệ tiền bối đến khi hắn ta ổn định lại đã. Khí Hồn kia của ngài quá đặc biệt, nó vừa được hồi phục liền muốn nuốt chửng Thôn Phệ tiền bối, ta không giúp đỡ thì có khí nó đã hoàn thành được mục đích rồi.”
Thiên Tiếu nhíu mày:
“Thế bây giờ tình hình thế nào rồi?”
Vạn Biến vui vẻ nói:
“Hai đánh một thì nó sao chịu nổi, cuối cùng ý thức bị Thôn Phệ tiền bối nuốt mất, bản thân tiền bối thì cũng hoàn toàn dung hợp với nó trở thành một thể. Hiện tại tiền bối đang ngủ say rồi, nếu chủ nhân đạt được Hồn Sĩ thì nhanh chóng hấp thu Hồn Lực bổ sung, mà tốt nhất bổ sung luôn từ bây giờ đi, được chút nào hay chút đó.”
Thiên Tiếu không chút suy nghĩ nói:
“Cho hắn ta nuốt điểm Vận Khí không được hay sao?”
Vạn Biến thản nhiên:
“Tiền bối cũng thuộc hệ cộng sinh nhưng ăn thứ khác, với sức mạnh của Tiếu ca thì còn lâu mới dùng hết năng lực của tiền bối, ngài ấy nói mình đã tiến hóa hết cỡ rồi. Ngài ấy còn nói đáng lẽ một thời gian nữa có thể sinh ra thân thể rồi, không nghĩ tới xui xẻo phải dung hợp với Khí Hồn bị hư kia.”
Nghe hiểu được cài gì chết liền luôn, hắn không nghĩ Vạn Biến hiểu được nó đang nói cái gì, giải thích như thế thà đừng nói còn hơn.
“Nói cái quỷ gì thế thằng nhóc kia.”
Giọng nói đầy bực bội của Thôn Phệ vang lên, có vẻ như việc phải dung hợp với Khí Hồn của một nhân loại làm nó không hề vui vẻ một chút nào.
Nó thở dài một tiếng: ×— QUẢNG CÁO —
“Hiện tại ta đã dung hợp với ngươi làm một thể, Khí Hồn của ngươi bị bóp nát khi còn bé đã được chữa trị, thậm chí tiến cấp rất nhiều. Thế nhưng nó có thể sụp đổ bất cứ lúc nào nếu ta không được ăn no, thế nên ngươi bắt buộc phải cho ta ăn càng sớm càng tốt.
Thứ ta ăn chính là Hồn Lực, có thể ta sẽ lấy Hồn Lực của ngươi nhưng một ngụm thôi đủ để ngươi chết rồi. Thế nên ngươi có hai cách, một là dùng Hồn Ngọc nhưng phải do ngươi hấp thụ thông qua Khí Hồn, hai là để ta hấp thụ năng lượng từ những sinh linh vừa mới chết, đã thế phải bị kết liễu bởi lưỡi hái ta mới ăn được.”
Thiên Tiếu gật đầu:
“ Tiền bối nói ta đã hiểu rồi, nhưng ngươi dung hợp với Khí Hồn xong thì có tác dụng gì?”
Có lẽ do Khí Hồn bị hủy hoại từ bé thế nên hắn chẳng nhận được bất cứ hướng dẫn nào, bây giờ niềm hy vọng duy nhất của hắn chính là Thôn Phệ, đã hợp thành một thể thì phải hiểu biết về nó chứ.
Vạn Biến suy tư một chút rồi nói:
“Thực ra thứ này có dính tới một trong hai loại huyết mạch của ngươi, chính xác thì ngươi được di truyền từ cha mình, sức mạnh này vô cùng bá đạo, chỉ là sau khi huyết mạch của ngươi dung hợp thì thứ này biến đổi.Không chỉ sinh ra linh trí mà nó còn rất ham ăn, chẳng khác gì ta vậy, lần này không có thằng nhóc kia giúp thì ta đã bị nó làm thịt rồi.
Còn tác dụng của nó thì tùy mục đích sử dụng của ngươi, nó có khả năng biến đổi thành hai dạng, theo ta thấy một dạng dùng tốt trên chiến trường, một loại thì phù hợp để chiến đấu một một. Nó hiện tại còn chưa hoàn toàn liên kết lại với ngươi nên ta sẽ sẽ giúp ngươi thay đổi trạng thái, hạn chế của nó có hai cái, đã chuyển một dạng thì mất một khoảng thời gian mới biến đổi lại được, thứ hai là tiêu hao rất nhiều Vận Khí.”
Tiếp đó Thiên Tiếu triệu hồi lưỡi hái ra, hắn cũng không múa may nhiều bởi thực sự không quen sử dụng thứ này. Trước kia chưa từng có cơ hội đụng tới, muốn sử dụng thì chỉ có thể tự học thôi, chỉ là chưa chắc có ai lại sáng tạo ra Hồn Kỹ của loại vũ khí này.
Trạng thái ban đầu thì lúc nào cũng là dạng để quần chiến, thanh lưỡi hái đen như mực, tổng thể nhìn như một viên pha lê đen điêu khắc mà ra vậy. Kích thước to lớn, hắn thử chém vài cái cơ bản thì Hồn Lực toát ra khiến cái cây trước mặt hắn nổ tung, Hồn Lực công kích phạm vi được tăng tiến theo chiều rộng, chả sao lại bảo phù hợp trên chiến trường.
Cắn răng tiêu hao mười điểm Vận Khí hắn biến đổi thành dạng còn lại, lúc ở hình dàng này thì thanh lưỡi hái lại biến đổi, sự khác biệt có thể nói là một trời một vực. ‘
Toàn bộ thanh lưỡi hái đen thui chớp mắt liền trở nên trong suốt, một nửa phần tay cầm bỗng nhiên trở nên sắc bén như kiếm, phần lưỡi thì dài ra gần đôi, nhìn bắt đầu hơi giống một hình bán nguyệt, phần gốc đằng sau vốn trống không thì mọc ra một lưỡi nhỏ với đầy hoa văn thần bí. Hoa văn đó là gì hắn không biết nhưng nhìn kết cấu thì hắn biết thứ đó đâm vào người thì khỏi cứu chữa làm gì cho mất công, các kẽ rất nhỏ có thể cứa nát phần thịt lúc đâm vào, phá nát mọi thứ lúc đi ra.
Thứ này sử dụng không cẩn thận thì người bị thương có thể chính hắn, tĩnh tâm lại một chút, dồn hồn lực vào phần lưỡi chém vào những cái cây thì không chỉ cái cây trước mặt bị chém đứt, vài cái cây xung quanh cũng bị chém bay luôn.
Sợ hãi
Chủ nhân phải sợ Khí Hồn của mình là có thật, xài không cẩn thận đối thủ chưa sao thì hắn đã đi gặp cha mẹ dưới suối vàng rồi, đặc biệt là dạng thứ hai càng nguy hiểm hơn gấp bội.
Ngoài cấp độ nguy hiểm và tác dụng ra thì còn một đặc điểm rất khác biệt giữa hai dạng, dạng đầu tiên thì thanh lưỡi hái rất nặng, dạng thứ hai thì thanh lưỡi hái cực nhẹ, cảm giác như đang cầm một cây bút mực vậy.
×— QUẢNG CÁO —
Thôn Phệ khẽ giọng nói:
“Ngoài ra mỗi một dạng đều cần Hồn Ngọc riêng, bởi một khi biến đổi thì dạng kia coi như không còn nữa. Lưu ý cho ngươi là khỏi cần giết yêu thú để lấy Hồn Ngọc đầu tiên, có cái Hồn Ngọc nào xịn nhất thì mang ra để ta chọn, thấy được cái nào có thiên phú phù hợp ta sẽ lấy nó.”
Không cần giết yêu thú để lấy Hồn Ngọc đầu tiên, tự chọn thiên phú, như thế này là hoàn toàn phá đi những nguyên tắc nguyên thủy rồi.
Thôn Phệ cười đắc ý:
“Không cần bất ngờ, tự thân ta không có nhiều năng lực chiến đấu nhưng mấy cái này thì đơn giản, không có gì phải bất ngờ cả.”
Thiên Tiếu không chút do dự lấy ra mười mấy viên Hồng Ngọc quý giá, cùng hai viên Tử Ngọc mà hắn tìm thấy sau khi phân loại hết toàn bộ số Hồn Ngọc cha để lại.
Thôn Phệ liếc qua liền chỉ vào một viên Tử Ngọc rồi nói:
“Nó phù hợp với dạng thứ hai, ta chọn nó để dung hợp, còn dạng thứ nhất chưa có viên nào chứa thiên phú phù hợp. Ngươi nếu có Lam Ngọc thì cũng mang ra đi.”
Thiên Tiếu gãi đầu:
“Nhưng Lam Ngọc đâu có tốt bằng Tử Ngọc với Hồng Ngọc.”
Thôn Phệ thở dài:
“Nhân loại các ngươi lúc nào cũng thế, phải nhớ rõ là yêu thú lớn tuổi chỉ là tiến hóa hoàn mỹ hơn thôi, còn thiên phú phù hợp lại là một chuyện khác. Ví dụ như viên Tử Ngọc ta chọn thì bởi con Linh Nguyệt Thần Miêu trước khi bị giết đã tiến hóa được thiên phú cực kỳ đặc biệt, khi sử dụng ngươi sẽ có được tốc độ siêu khủng khiếp, không chỉ là tốc độ di chuyển mà còn là tốc độ tấn công, nói cũng không rõ ngươi trải nghiệm qua liền rõ.
Viên Tử Ngọc thứ hai là Hoang Cốt Cẩu, tuy thiên phú cũng ghê gớm, có thể để ngươi còn xương không thì vẫn đánh nhau tốt, nhưng không phù hợp. Đợi đánh còn xương không thì ích gì, thứ ta cần là đồ vật có thể khuếch đại khả năng cơ bản của nó, viên Tử Ngọc kia làm Hồn Ngọc thứ hai còn tạm được. “
Thiên Tiếu không phải kẻ ngốc, hắn hiểu rõ ý nghĩ của Thôn Phệ, đã nhanh thì càng nhanh, đã hút hồn lực thì phải hút được càng nhiều.
Hắn khẽ giọng:
“Ta hiểu rồi, nhưng trước khi chọn lựa ta nghĩ mình nên đặt tên cho chúng, dạng đầu tiên ta sẽ đặt tên là Hung Thần bởi khả năng càn quét của nó trên chiến trường. Dạng thứ hai ta đặt tên là Tử Thần, sau này bất cứ ai đối đầu khi ta dùng Tử Thần sẽ khó lòng có con đường sống.”