Vạn Biến Hồn Đế

Chương 306: Chương 306: Tuyệt Kỹ Tán Gái : Dùng Tiền Đập




Tu vi rốt cuộc cũng tăng, Lệ Thiên Tuyết rốt cục cũng từ Hồn Tông Nhất Trọng tăng lên Tứ Trọng. Chỉ một đêm song tu bằng nàng tu luyện tận năm năm, nàng có thể không vui hay sao.

“Chỉ có tăng chút tu vi như vậy cũng vui thế sao?”

Nàng ngẩng đầu lên thì thấy Thiên Tiếu từ bên ngoài đi vào, gương mặt vẫn giữ cái nụ cười vô cùng đáng ghét. Thiên Tiếu cũng quan sát lại nàng, hắn thông qua Vạn Biến biết được tình trạng và tâm trạng của nàng.

Tên: Lệ Thiên Tuyết (Nữ)

Chủng tộc: Nhân tộc

Thể chất: Cực Âm Thể Chất

Tu vi: Hồn Tông Tứ Trọng

Tuổi thọ: 3 vạn

Tình trạng: Khá tốt

Tâm trạng: Hưng phấn, tức giận, ngại ngùng.

Thiện cảm: 49 (Không có thiện cảm)

Lệ Thiên Tuyết trừng mắt:

“Ta tăng tu vi thì không được vui hay sao?”

Thiên Tiếu ngón tay đặt lên đầu của nàng, Lệ Thiên Tuyệt mau chóng phòng thủ tâm thần, không để cho Thiên Tiếu thâm nhập. Hắn ta chỉ hơi cười, thần thức của hắn dễ dàng xuyên phá phòng thủ len lỏi vào bên trong đầu nàng, một công pháp tên Ngọc Nữ Tâm Kinh truyền vào trong đầu của nàng.

Không đợi nàng hỏi Thiên Tiếu nói luôn:

“Ngươi tu luyện nhiều năm như vậy tu vi không tiến bởi hai lý do, một là có nguồn năng lượng kỳ lạ ngăn cản Hồn Lực quán thông vào thân thể. Thứ hai, ngươi chẳng có công pháp phù hợp để tận dụng nguồn năng lượng kia. Thứ ba, ngươi không có thủ đoạn nào để hút bớt năng lượng đó ra.”

Lệ Thiên Tuyết dần hiểu vấn đề:

“Ngươi có biết về căn bệnh của ta?”

Thiên Tiếu nhìn thẳng mắt nàng, Lệ Thiên Tuyết ngại ngùng quay mặt đi, hắn to giọng nói:

“Không bệnh mà là thể chất của ngươi, một loại thể chất cực hiếm, hiếm đến mức trong sử sách không có ghi chép. Kẻ như ngươi nếu không có công pháp chính xác thì tu luyện cả đời cũng không qua được Hồn Thần, bất kể thiên phú có khủng bố thế nào cũng vô ích.”

Lệ Thiên Tuyết kinh ngạc, bình tâm một chút thì nàng cảm giác có chút khó tin, lập tức liền hỏi:

“Đã không có ghi trong sử sách thì tại sao ngươi lại biết, không cảm thấy lời nói của mình mâu thuẫn hay sao?”

Thiên Tiếu bình thản đáp:

“Tại sao ta biết thì cũng đơn giản thôi, bởi nguồn năng lượng kẻ khác chỉ biết sợ hãi, ta lại có thể sử dụng thoải mái. Cụ thể thì chiến kỹ của ta sử dụng cần tới năng lượng âm, cũng chính là thứ năng lượng trong người ngươi, ngươi có thể hiểu nó là bản nâng cấp của âm khí trong cơ thể nữ nhân. Một mình ngươi có năng lượng âm so được với mười vạn cái trinh nữ hoặc so với tính mạng của sinh linh trong cả một hành tinh.”

Lệ Thiên Tuyết cảm nhận năng lượng âm chảy trong thân thể của mình, quả nhiên thứ năng lượng kỳ quái theo nàng từ bé đã giảm đi rất nhiều. Bỗng nhiên nàng có chút chờ đợi cái công pháp được hắn truyền qua, nhưng khi khởi động thử thì nàng không thành công.

Nàng bức xúc nói:

“Công pháp ngươi truyền cho ta không đầy đủ có phải không?”

Thiên Tiếu lắc đầu, đâu phải do lỗi của hắn:

“Tại ngươi có ác cảm với ta, công pháp kia sử dụng năng lượng âm làm vật để tiến cấp, với năng lượng âm của người sẽ lập tức tu luyện được tới tầng chín. Điều kiện để khởi động đơn giản là ngươi phải có thiện cảm với ta, công pháp này dành cho lão bà của ta luyện thôi.”

Lệ Thiên Tuyết xụ mặt, có thiện cảm với một tên cưỡng bức, hắn nói sao nghe nhẹ nhàng quá vậy, giống như đây là chuyện đương nhiên vậy. Nàng sợ chuyện này tới chết cũng không làm được, nhìn Thiên Tiếu nàng thở dài một hơi, tên này ngoài cái đẹp trai thì chẳng còn gì tốt cả.

Nàng chép miệng, chậm rãi mặc áo của mình rồi hỏi:

“Khi nào ta biết rằng mình đã kích hoạt Ngọc Nữ Tâm Kinh?”

Thiên Tiếu đáp:

“Ngươi nghe thấy các nàng ấy nói chuyện là kích hoạt rồi, mấy nàng ấy là vợ trước của ta, tính tình không có tốt như ta đâu. Đừng chọc mấy nàng không thì chết cả nhà đấy.”

Lệ Thiên Tuyết bực bội nói:

“Ngươi đừng nói chuyện đáng sợ như vậy có được không?”

Thiên Tiếu gãi đầu, sao nàng lại không tin nhỉ, có thể do chưa gặp, hắn nhẹ giọng nói:

“Không tin cũng chẳng sao, đợi lúc biết được các nàng là ai, tính cách như thế nào ngươi liền biết sợ là gì. Nói ra sợ ngươi không tin, có hai người trong số họ dư sức chấp toàn bộ cường giả của Thiên Vương Tinh.”

Lệ Thiên Tuyết liếc mắt hỏi:

“Thế ngươi có đánh thắng được họ không?”

Thiên Tiểu rất thẳng thắn:

“Đánh thắng kiểu quái gì, ta hiện tại cũng mới chỉ Hồn Thần thôi, lại còn mới tấn thăng nữa. Bỏ qua bọn họ đi, ta đây không phải kẻ vắt chanh bỏ vỏ, với lại ta với ngươi trời sinh một cặp, ngươi cần bỏ bớt nặng lượng dư thừa đi, ta lại cần với số lượng đó với số lượng vô cùng nhiều. Nghĩ xem ta có thể làm gì để ngươi thích ta, chỉ cần trong khả năng của ta thì nhất định sẽ thực hiện.” ‘

Muốn hạ gục mấy cô gái không quen biết, lại không hiểu biết nhiều về nàng, thì chỉ còn chiêu dùng tiền để đập. Cái giá để đập ngật một tiểu thư đại gia tộc sẽ rất lớn, hy vọng là việc hắn có thể làm được, nếu không sẽ phải đợi Âm Dương Song Tu Thần Quyết, mất rất nhiều thời gian.

Thứ nàng muốn nhiều lắm, có điều Thiên Tiếu thực hiện được lại không nhiều lắm, chán nản nàng đứng lên đi ra khỏi lều thẳng tiến về phía trước.

Thiên Tiếu ở đằng sau vẫy tay, to giọng nói:

“Nghĩ ra muốn cái gì thì cứ nói, ba tuần nữa ta sẽ đi tìm ngươi.”

Đi ra ngoài đường lớn nàng nhìn thấy một cửa hàng bán kem, bây giờ rất khát nước nên nàng muốn mua kem ăn, trong quán còn có cả trà sữa nữa. Thiên Tiếu thì quay lại căn lều, vốn muốn thu lại đồ đạc nhưng nghĩ lại liền thôi, phần bông của lều đã ướt đẫm rồi. Lệ Thiên Tuyết bắt đầu thì tỏ ra lạnh như băng, khi thực sự vào trận thì còn kinh hơn cả hắn, lần đầu tiên hắn nằm dưới gần như nguyên đêm.

Chăn đệm, bông lót ướt hết đều do nàng, hắn còn chẳng chảy một giọt mồ hôi. Ném hết đống đồ này qua một bên, Thiên Tiếu lập tức rời đi. Theo tính toán của hằn thì Vận Khi Chi Tâm trong cơ thể của Lệ Thiên Tuyết ba tuần nữa sẽ sản sinh linh trí. Phải chuẩn bị để có thể đối phó với kẻ sau màn, đến hiện tại đối phương vẫn đang ở trong tối, cần phải đề phòng mọi lúc.

Cùng lúc này thì một thành viên trong Lệ Thiên Bang quỳ trước mặt một người trùm kín hắc bào, hắn có chút run rẩy nói:

“Thưa đại nhân, chuyện chính là như thế, ta cũng chỉ có thể quan sát đến thế bởi nếu ở lại sẽ bị nghi ngờ.”

Người này sợ hãi tên kia sẽ nổi điên, thế nhưng người mắc hắc bào chỉ cười nhạt:

“Hắn chưa làm gì nàng ta cả, thứ kia vẫn còn, ta có thể cảm nhận được nó. Kẻ kia có thể sẽ là uy hiếp lớn, ngươi cứ lui trước đi, còn tiểu tử kia ta sẽ cho người xử lý. Thời gian ngươi phải ẩn mình trong Lệ Thiên Bang sắp hết, sau khi kết thúc mọi chuyện thì những gì ta hứa hẹn với ngươi và gia tộc chắc chắn sẽ làm được.”

Vẻ mặt của tên nội gián tỏ rõ vẻ vui mừng, cúi đầu cảm tạ rồi nhanh chóng rời đi. Đối phương vừa rời đi thì một người khác từ trong bóng tối bước ra, không gian xung quanh không có một chút dao động, kẻ vừa đi ra cũng không hề phát hiện có người ở trong đó.

Người mặc hắc bào nhẹ giọng hỏi:

“Đã xác minh xong chưa, nữ nhân đó có trao thân cho tiểu tử kia không?”

Kẻ vừa xuất hiện lạnh lùng đáp:

“Theo hiện trường thì là có.”

“Rắc”

Người mặc hắc bào bóp nát tay cầm của ghế ngồi, rõ ràng hắn ta không bình tĩnh như đã thể hiện ra ngoài. Nữ nhân bị mình chú định hơn hai chục năm đột nhiên bị chiếm mất, có cảm giác như bản thân đang bị cắm sừng vậy, dù cho nàng ta có thể chẳng biết hắn ta là ai cả.

Kẻ ở trong bóng tối nhận được cái liếc mắt của chủ nhân lập tức lui đi, hắn biết việc tiếp theo mình phải làm là săn lùng Thiên Tiếu. Tiêu hao bao nhiêu lực lượng, trả cái giá gì thì cũng phải khiến chủ nhận của hắn ta hài lòng, nếu không thuộc hạ thân tín như hắn tính mạng cũng đáng lo.

Thiên Tiếu đứng trên đỉnh một tòa nhà cao tầng, ánh mắt dõi về một hướng, từ bên trong có một đám người lén lút đi ra bên ngoài.

“Mình tìm đúng người rồi.”

Để tìm kẻ kia Thiên Tiếu rời đi lập tức tới một nơi xa dùng Vạn Biến hóa thành Ám Ảnh Ma Thương để theo dõi, quả nhiên có kẻ đến kiểm tra căn lều hắn để lại. Cũng có một kẻ theo hắn từ khi ra khỏi khu đất trống, nhưng rất nhanh đã bị cắt đuôi, Thiên Tiếu theo dõi kẻ kia muốn tìm ra người đứng sau màn.

Kết quả đúng như hắn ta dự đoán, người kia chính là thành chủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.