Vãn Ca Phi

Chương 93: Chương 93: Âm thầm đẩy tay (1)




Trên thực tế, tất cả mọi người đều đối với Thanh Dã như vậy, cũng không phải chỉ để trả thù cho Thôi Hãn.

Mà đó là bởi vì, con người luôn có thói hư tật xấu, khi nhìn thấy người mạnh hơn mình bị rơi xuống vực sâu, trong lòng không khỏi kích động hưng phấn, rồi tiện tay ném đá xuống giếng luôn.

Hơn nữa, thường ngày Thanh Dã vẫn lạnh lùng, lại rất có uy nghiêm, vì thế, đối với hắn, mọi người ít nhiều cũng có chút sợ hãi, có một số người với hắn có quan hệ rất tốt, nhưng đương nhiên cũng sẽ không đứng ra nói giúp cho hắn.

Một chiếc giày hôi hám không chút do dự đánh vào đầu của Thanh Dã, từ khi nào mà hắn phải chịu nỗi nhục nhã đến như vậy. Hắn ngước mắt lên nhìn mọi người trong đám đông kia, nhưng đa số đều là mắng chửi hắn, ném đá vào người hắn, tiếng chửi càng lúc càng dồn dập, chồng chất lên nhau rót vào tai hắn.

“Kẻ ác độc! Cút ra khỏi Đông Hán đi!”

“Ngươi không xứng làm Quân trưởng của Thần Vũ Quân!”

“Đồ sát nhân, bọn ta sẽ báo thù cho Thôi đại ca!”

* * *

Mỗi câu, mỗi chữ đều là sự hận thù, Thanh Dã ngã xuống đất, lần đầu tiên hắn hoàn toàn cảm thấy cả thế giới như sụp đổ, lòng ngực đau nhói, lại nôn ra một mụm máu tươi.

Cơn đau đớn khiến hắn tỉnh táo hơn rất nhiều, lắc đầu một cái, lại cố gắng mở mắt, nhưng trong lòng luôn có chút bất an.

Cả người Thanh Dã chật vật đứng lên, một mình lảo đảo đi về.

Bắc Đường Yêu nhếch miệng, đi về phía Thanh Dã, đứng bên cạnh hắn, giúp hắn chặn những viên đá đang bay tới.

Mọi người nhìn thấy cảnh này thì dần dần dừng hẳn lại, Bắc Đường Yêu cũng không giải thích, chỉ nói với mọi người: “Ta đưa hắn trở về.”

Mọi người có chút kinh ngạc, dù sao, trước kia hắn cũng đã bị Thanh Dã gài bẫy thành một hung thủ hạ độc, nhưng hiện giờ hắn còn có thể bỏ qua hiềm khích. Vô hình chung, Bắc Đường yêu lại thay mặt quân trưởng, giành được phần thắng cuộc.

Dẫu sao, sau mấy lần giao thủ với Bắc Đường Yêu, họ cũng có chút ấn tượng tốt về Bắc Đường Yêu rồi.

Bắc Đường Yêu đỡ lấy Thanh Dã đang run rẩy đưa trở về, không một ai ném giày vào hắn nữa.

Thanh Dã phun ra một ngụm máu, quay đầu nhìn về vẻ mặt đầy thành khẩn của Bắc Đường Yêu nói: “Ha ha.. Bắc Đường Yêu, ngươi đừng đắc ý quá sớm, nỗi nhục của ngày hôm nay, ta nhất định sẽ đòi lại, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Bắc Đường Yêu càng cười rạng rỡ hơn, giống như một đóa hoa rực lửa, nhưng ánh mắt vẫn luôn lạnh nhạt, nói: “Ta sợ, ngay đến cơ hội này, ngươi cũng không có rồi.”

Thanh Dã sững sốt, Bắc Đường Yêu khẽ nói vào tai của hắn: “Chẳng lẽ, ngươi lại không cảm thấy, lục phủ ngũ tạng của mình đang nóng ran sao, đã uống thuốc giải rồi mà, vì sao dược tính vẫn mạnh như thế nhỉ?”

Thanh Dã cảm thấy cả người như sấm chớp giữa trời quang. Cuối cùng, hắn cũng đã hiểu ra, nếu hắn trúng độc, có dùng qua giải dược, thì cho dù độc tính có mạnh cỡ nào, cũng sẽ không khiến cơ thể hắn nghiêm trọng đến thế. Nhưng hiện giờ, nội lực của hắn hoàn toàn biến mất, còn quanh thân thì rau rát như lửa đốt.

Thanh Dã khiếp sợ nhìn, khuôn mặt yêu dã của Bắc Đường Yêu.

Bắc Đường Yêu thì vẫn thờ ơ nói: “Độc này có dược tính rất mạnh, sau khi trúng độc, ngươi sẽ mất hoàn toàn nội lực.

Rồi đến năm ngày sau, thì kinh mạch sẽ đứt đoạn mà chết!”

Thanh Dã đẩy Bắc Đường Yêu ra: “Ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết chết ngươi!”

Bắc Đường Yêu mang vẻ mặt đầy bối rối đứng yên tại chỗ, có chút bi thương nhìn vị nam tử trước mặt.

Thanh Dã chật vật vung thanh trường kiếm của mình lên, giống như đang muốn chém vào người của Bắc Đường Yêu vậy.

Tiêu Hướng Vãn nhìn thấy, liền lạnh lùng ra lệnh: “Các ngươi còn chần chờ gì nữa! Còn không mau bắt hắn trói lại cho ta!”

Thị vệ nghe vậy, lập tức, có người tiến lên ngăn cản Thanh Dã, Thanh Dã hai mắt đỏ bừng, nhìn Bắc Đường Yêu đang đứng trong đám đông cười nhạt nhìn hắn.

Bỗng nhiên, Thanh Dã nổi điên, cười ha ha thật lớn, cả người dường như đã trở nên điên dại.

Cho dù trong lòng Thanh Dã có căm thù Bắc Đường Yêu đến đâu đi nữa, thì cũng không thể chạm tới hắn. Bởi vì Thanh Dã đã bị hai tên thị vệ trói lại, và kéo đi.

Đối với chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, trong lúc nhất thời, ai nấy cũng đều bàn tán rất sôi nổi.

Tuy nhiên, không ai biết được chân tướng của sự việc là như thế nào, lại càng không nghĩ tới, vì sao Thanh Dã lại muốn chọn lấy Bắc Đường Yêu làm mục tiêu để hãm hại Thôi Hãn, hay vì sao Thôi Hãn lại chịu đứng ra làm chứng cho Bắc Đường Yêu, cuối cùng lại vì Thanh Dã mà tình nguyện chết đi.

Đám người dần dần giải tán, Bắc Đường yêu thì vẫn đang chằm chằm nhìn vào một dáng người đang đứng im lặng ở trong gió, và có lẽ như, Bắc đường Yêu đã không thể chờ đợi được nữa, đang định bước đến.

Ai ngờ, đúng lúc này, Tiêu Hướng Vãn đã vội chạy tới, hai tay ôm lấy cánh tay của hắn: “Công tử, vì sao huynh lại biết Thôi Hãn sẽ chống lại Thanh Dã, mà không lôi kéo huynh theo cùng vậy?”

Bắc Đường Yêu dường như không nghe thấy được nàng ta đang nói gì, chỉ là, trong tiềm thức, hắn đã ngẩng đầu lên nhìn về phía cô gái đang đứng yên ở đằng xa, nàng ấy vẫn luôn im lặng, thần sắc vẫn tỏ ra bình tĩnh, không một chút gợn sóng.

Tiêu Hướng Vãn nhìn theo ánh mắt của Bắc Đường Yêu, lúc này, nàng mới nhìn thấy một vị thiếu niên mặc áo đen đang đứng ở phía trước, trong lúc nhất thời cũng có chút sững sờ.

Thiếu niên kia hết sức trầm mặc, dường như cả thế giới đều không thể xâm nhập vào trái tim hắn, thiếu niên ấy tuy hơi gầy, nhưng lộ ra một loại kiên quyết tàn nhẫn, và khuôn mặt xinh đẹp của hắn đủ để kinh động thiên hạ, nhưng trời sanh lại rất bình tĩnh, không chút phong ba bão táp gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.