Nghỉ ngơi được một lát, cuối cùng, nàng cũng đành từng chút từng chút dùng sức lực còn lại nâng bát trà lên, rồi đỡ Bắc Đường Yêu ngồi dậy, rồi từ từ đưa những giọt máu vào trong miệng hắn.
Bắc Đường Yêu chỉ cảm thấy, hình như có một mùi vị ngon ngọt của thịt sống đang tan chảy trong miệng hắn, tựa như nước suối trong vắt tưới lên sa mạc cằn cỗi hoang vu, tuy mắt đã nhắm ghiền, nhưng vẫn tham lam hút lấy.
Ngu Vãn Ca nhìn gương mặt thuần khiết tựa như một đứa trẻ sơ sinh, non nớt của hắn, nàng hơi nhếc miệng, trong mắt còn mang theo chút dịu dàng, thì thào nói: “Bắc Đường Yêu, nếu như, nếu như ngài có thể sống.. Hãy..”
“Hãy sống cho chính mình đi..”
Lời nói dừng giữa không trung, thực ra nàng muốn nói rằng, nếu hắn có thể sống, thì hãy thay nàng giết chết Hách Liên Thành, nhưng cuối cùng, nàng lại nghĩ rằng, nếu hắn có thể sống, thì hãy tìm đến một nơi an toàn, trải qua một cuộc đời an ổn, và hãy sống cho chính bản thân hắn.
Một tiếng gió thoảng qua, tựa như là một tiếng thở dài.
Lại đặt cổ tay lên bát trà, những giọt máu tụ lại, rồi nhỏ xuống bát trà đó. Máu đọng lại thành một sợi chỉ đỏ quấn quanh cổ tay người con gái, điều này nghĩa rằng, bắt đầu từ lúc này, nàng sẽ dây dưa không ngớt với hắn.
Ngu Vãn Ca dựa vào thành tường, bức tường lạnh lẽo bám chặt lấy đầu óc của nàng, khiến nàng khó mà tỉnh táo nổi, mọi thứ ở trước mắt dần dần trở nên mơ hồhơn.
Chưa đến thời gian nửa chung trà, thì bát trà đã từ từ đầy ngập mùi máu tươi, đầu óc nàng ngày càng mờ mịt, chỉ cảm thấy suy nghĩ của mình bắt đầu bị bọp nghẹt, trời đất quay cuồng, cắn môi cố gắng để mình thanh tỉnh hơn.
Tay nàng run rẩy đưa bát trà lên miệng người nam nhân đó một lần nữa.
Lúc này, hắn đang mơ thấy mình đi trên một mảnh đất khô cằn, nắng nóng thiêu đốt tấm lưng hắn, một nơi hoang vu, không một ngọn cỏ, và hắn vừa đói lại vừa khát.
Nhưng trong nháy mắt, cái lạnh của mùa đông lạnh giá bỗng nhiên xuất hiện, lạnh đến thấu xương, cái lạnh khắc nghiệt này bao trùm lấy hắn.
Lúc này, một vị nước ngọt ngào đột nhiên xuất hiện, hắn điên cuồng hấp thụ, nhưng luôn cảm thấy vẫn còn chưa đủ..
Sau đó, Ngu Vãn Ca lại dứt khoát bổ sung thêm một nhát dao khác vào cổ tay nàng, trực tiếp đưa vào miệng hắn, nhưng cả người nàng đã lâm vào hôn mê rồi.
Bắc Đường Yêu dần dần ổn định trong giấc ngủ, và không biết đã qua bao lâu, hắn mới bắt đầu tỉnh lại.
Một tia nắng choi chang hắt qua khung cửa sổ, đối với hắn, một người ở trong bóng tối đã lâu, thứ ánh sáng bất ngờ này thật khiến hắn phải chói mắt, mở mắt ra, liền phát hiện miệng của mình đã cứng đến không chịu nổi, cổ họng cũng xiết chặt lại.
Trong tiềm thức, hắn đưa tay lên chạm vào môi hắn, nhưng khi chạm vào, hắn cảm thấy có chút sềnh sệt, cả người như bị sét đánh, không ngừng kịch liệt run lên, trong mắt đã tuôn ra một mảnh hơi nước.
Bắc Đường Yêu lập tức ngã ngồi dưới đất, nhưng tình cờ lại đụng phải bát trà xanh ngọc ở bên cạnh, bát trà phát ra tiếng vang lanh lãnh, tay người nam nhân run run, từ từ nhấc nó lên, vết máu ở trên bát trà đã đọng lại thành một màu tím.
“Đùng” một tiếng, bát trà rơi xuống đất và biến thành từng mảnh vụn, nhưng bởi vì màu tím đen vẫn còn ở trên đó, nên tạo thành một vẻ đẹp rời rạc chói lòa.
Sau sự hoài nghi, Bắc Đường Yêu phục hồi tinh thần lại, ánh mắt hắn rơi vào người con gái đang ngồi nhắm mắt tại nơi đó.
Vẻ mặt của người con gái ôn hòa, thậm chí trên môi còn có một nụ cười nhàn nhạt. Có điều, trên đôi tay trần trụy kia, là hai vết máu hung tợn đang quấn chặt lấy nàng, máu vẫn không ngừng chảy, tích tụ thành một vũng máu ở trên mặt đất, mỗi một giọt rơi xuống, đâm thẳng vào mắt hắn, khiến hắn đau lòng không thôi.
Bắc Đường Yêu run rẩy duỗi tay đặt lên mũi nàng, hắn nín thở, không ai biết, lúc này hắn đang kinh hãi đến mức độ nào, nỗi sợ hãi vô tận đang lan tràn trong lòng hắn, cả thế giới đều trở nên đen kịt, một nỗi tuyệt vọng vô tận trào dâng.
Dừng lại chốc lát, vẻ mặt của hắn lúc này mới giãn ra, và đôi mắt hắn dần trở nên rõ ràng hơn.
“Vãn Vãn.. Vãn Vãn..” Đôi mắt khô khốc của Bắc Đường Yêu để lại từng giọt nước mắt, hai giọt nước mắt trong veo còn vươn trên mặt hắn, hắn run rẩy nắm lấy tay nàng, vuốt ve má nàng, như thể muốn cho nàng một chút hơi ấm.
“...”
Người nam nhân gầm lên một tiếng đau lòng đến thấu tim, đem người con gái ôm chặt vào lòng, liên tục hôn lên trên trán nàng. Sau đó dở khóc dở cười.. Ha ha.. Máu của nàng.. Hắn lại còn cho gần đó là mật ngọt của nàng, thì ra là máu nàng.. Là mạng của nàng ấy!
Nước mắt như lũ kéo xuống, càng quét cổng thành, sóng gió hỗn loạn không ngừng chảy ào ào xuống. Trên gương mặt tuấn mỹ của người nam nhân đó, từng giọt từng giọt nước mắt cứ nối tiếp nhau mà lăn xuống.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, ánh mặt trời chói mắt quét vào, trong nháy mắt khiến người ta cũng cảm thấy đau đớn!
“Ể!” Người đến, dường như không ngờ lại có người ở đây, nên có chút kinh sợ, nhưng khi người đó ngước mắt lên, thì cả người đều phải thất thần sững sờ.
Nhìn từ xa, ánh mặt trời bao phủ lấy người nam nhân nào đó, tựa như được mạ một lớp vàng, có vài giọt nước mắt thanh tao treo ở trên hai hàng mi dài, run rẩy không ngừng, đôi môi mỏng quyến rũ còn đẫm máu đỏ tươi, hai dòng nước mắt còn đọng lại trên khuôn mặt hắn.
Trong phút chốc, hắn đã va vào lòng nàng như thế này đây!
Người con gái ở trước cửa mặt một chiếc váy dài màu lam, phía trên là những đóa hoa dành dành to lớn được thêu bằng những sợi tơ vàng, sạch sẽ và gọn gàng. Trên đầu là búi tóc hình thỏi được cố định bởi một chiếc kim quan hình hoa dành dành, sau lưng còn có hai chiếc kẹp tóc nhỏ, có màu tím nhạt tua rua.
Trong tay là một thanh trường kiếp đẹp đẽ được khảm đá quý, lông mày và lông mi có chút anh khí, đôi mắt hạnh hơi tròn, đen nhánh. Có lẽ là do thường xuyên chạy dưới nắng, nên nàng không phải là một người con gái thanh tú, nhưng lại cho người ta một cảm giác chân thành và xinh đẹp.
“Huynh là?” Người con gái còn chưa nói hết lời.
Người nam nhân đã đứng dậy, dáng người vô cùng tuấn mỹ, nhưng hình như có chút chưa trưởng thành, người nam nhân ôm lấy một thiếu niên mặc áo đen, trên quần áo của hai người có rất nhiều vết máu, dưới ánh nắng mặt trời, hắn đã chạy vội ra ngoài.
Người nam nhân đó đi ngang qua bên người nàng, nhưng hoàn toàn không nhận thấy sự tồn tại của nàng, điều này thật khiến nàng có chút thất vọng, ngây người nhìn bóng lưng hắn một hồi lâu.
Bắc Đường Yêu ôm Ngu Vãn Ca ở trong lòng, chạy tán loạn ở xung quanh, dưới ánh nắng mặt trời, cả người đầy máu của nàng càng hiện ra chói mắt, còn hắn thì có vẻ như đã rất bất lực.
Hắn biết, hắn cần nàng, yêu hay hận, lợi dung hay chán ghét, kiếp này, đời này, hắn đều cần nàng!
Nếu sống hay chết, thì hắn cũng sẽ không từ thủ đoạn để có được nàng!
Đời này, hắn chưa bao giờ có một thứ mà hắn cần đến mãnh liệt đến như thế, một khi đã cắm rễ, thì cho dù muốn đoạn tuyệt, cũng không bao giờ phá hủy được.
Lúc trước, hắn chỉ muốn ở bên cạnh nàng, không dám hy vọng, bởi vì hắn sợ, hắn phải chịu đựng sự chán ghét và sự hờ hững của nàng.
Nhưng giờ phút này, hắn chưa bao giờ quyết tâm muốn cái gì hơn thế, hắn biết, cho dù nàng hận hắn, trách hắn, hay chán ghét hắn, thì cả đời này, hắn cũng sẽ quấn lấy nàng cho đến chết, giống như sợi chỉ đỏ ở trên cổ tay nàng vậy.
Nhiều năm sau, Ngu Vãn Ca cũng đã từng oán hận tình yêu của hắn dành cho nàng, hắn bá đạo, độc đoán và tàn nhẫn.
Nhưng nàng không hề hay biết rằng, ban đầu hắn cũng đã cam tâm tình nguyện ở bên cạnh nàng, nhưng bánh răng của sổ phận đã trăm phương nghìn kế đẩy họ vướng vào nhau, dây dưa mãi không buông