Ma ma đó đi rồi Vân Hà vẫn ôm mặt tấm tức khóc, càng nghĩ lại càng hận.
Người xung quanh cũng tiến lên khuyên giải vài câu, nhưng Vân Hà đẩy mọi người ra, ôm mặt chạy về phòng.
Vân Uyển Ca im lặng thu dọn bát đũa, xong xuôi đâu đó mới mang về phía nhà bếp của Tĩnh An viện.
Nhà bếp ở đây không to lắm, đều nằm trong khu vực của Tĩnh An cung này.
Có người kể lại Tĩnh An cung này vốn là tẩm cung của một phi tử rất được sủng ái, chỉ là sau khi vị phi tử đó bị xử tử thì tòa cung điện này cũng trở nên hoang tàn. Sau đó cũng có một vài phi tử dọn tới ở, nhưng không ai có được kết cục tốt.
Vì thế, cả tòa cung điện rộng lớn này cũng chỉ để dùng cho những cung tỳ tiến cung vào ở.
Trong nhà bếp, các cung nữ đều tất bật rửa chén trong thùng gỗ, duy chỉ có một ma ma khỏe mạnh đang ung dung ngồi xỉa răng, trong thùng gỗ vẫn còn một đống chén bát chưa được rửa, nhưng cũng không ai dám nói bà ta câu nào.
Ma ma đó nhấc mí mắt, im lặng liếc Vân Uyển Ca một cái.
Vân Uyển Ca ôm bát đũa đến trước mặt bà ta, vị ma ma này còn cho rằng nàng có mắt mà không tròng, đang định nổi đóa.
Vừa định mở miệng, đã thấy nàng vén cao tay áo, ngồi xuống trước mặt thùng gỗ của ma ma, chuẩn bị rửa chén bát: “Mấy nay gió to, ma ma ngồi ngay đầu ngọn như vậy rất dễ bị cảm lạnh.”
Ma ma đó khẽ nhíu mày, cười đáp: “Cô đúng là kẻ thức thời, cổ họng của cô sao vậy?”
“À, ở trong nhà lao lâu quá nên trở thành như vậy đó.”
“Ta nghe nói các cô đều được chọn từ trong tử tù về, mà cô phạm phải tội gì thế?” Ma ma đó dường như rất hiếm khi thấy được chuyện vui để bàn tán.
“Giết cha.”
“Cô giết cha mình ư?” Ma ma có chút kinh ngạc, thanh âm rõ ràng nâng cao lên một ít.
“Cũng chưa giết được. Đầu độc bất thành.”
Vân Uyển Ca hạ mi mắt, chủ nhân của khối cơ thể này, bị rơi vào cạm bẫy của chủ mẫu, khiến phụ thân hiểu lầm nàng hạ độc ông ta, vì thế nên mới bị giao vào tay chủ mẫu, cũng bởi vậy mà bị nhốt vào nhà giam.
Ma ma đó nhìn bộ dạng hờ hững của Vân Uyển Ca, bỗng nhiên có chút đau lòng, cũng không muốn truy hỏi thêm nữa.
Động tác của nàng rất nhanh lẹ, chỉ chốc lát đã rửa sạch đống chén đũa trong thùng, đồng thời còn rửa chén đũa giúp một số cung nữ và bà tử ở đây.
Trời vào thu, nước lạnh thấu xương, những cung tỳ đem bát vào bếp đều cảm thấy đầu óc của nàngkhông được bình thường, không khi lại phải rửa chén bát giúp đám bà tử và ma ma ở đây. Ai ai cũng lén cười nhạo nàng.
Có được sự giúp đỡ của nàng, tất cả công việc hôm nay của nhà bếp rất nhanh đã được xử lý xong.
Trước lúc rời đi, nàng quét mắt nhìn đống trứng gà trên gác bếp, cũng không lên tiếng, trực tiếp đi ra ngoài.
Ma ma đó một bên xỉa răng, một bên nói với bà tử bên cạnh: “Cho cô ta hai quả trứng đi, thấy khuôn mặt của cô ta còn tái hơn cả đám rau xanh, cũng đáng thương lắm.”
Động tác của bà tử đó rất nhanh, nhét vội hai trái trứng gà vào tay nàng, “Lúc nào cô muốn ăn trứng thì cứ mang đến ta luộc cho.”
“Còn nói lảm nhảm gì nữa! Bây giờ luộc luôn đi!” Ma ma đó quát lên.
Nàng yên tĩnh đứng một bên, im lặng không một tiếng động.
Động tác của bà tử cũng rất nhanh, hai quả trứng nóng bỏng rất nhanh được cho vào túi vải, giao thẳng vào tay của nàng.
Nàng cũng không nói cám ơn, chỉ gật gật đầu, cũng không quay lại liền rời đi.
Sau khi dò hỏi, nàng tìm đến phòng của vị ma ma đã đánh Vân Hà kia, nhẹ nhàng gõ cửa.