Từ đầu đến cuối, Ngu Vãn Ca cũng không nói tiếng nào, Bắc Đường Yêu vẫn cúi đầu xuống, nên không nhìn rõ biểu cảm của hắn, chỉ thấy được, đôi bàn tay trong ống tay áo của hắn giờ đã nắm chặt thành nắm đấm, không thể nào giả vờ thư thái ung dung được nữa.
Uông Trực xoay phật châu ở trong tay, âm u nói: “Khang định hầu với gia gia ta vốn có qua lại rất thân thiết, nhưng gần đây nghe nói có kẻ bên ngoài cố tình xúi giục, ba lần bảy lượt làm hỏng chuyện của gia gia ta, nếu cung nữ là người của ngươi, ta đương nhiên cũng sẽ rất tin tưởng. Vào Khang hầu phủ, không chỉ có thể giám sát mọi hành động của hắn mà còn có thể bảo đảm vinh hoa phú quý cho vị cung nữ này, động thái này có thể nói là nhất cử lưỡng toàn, nếu không phản đối gì, thì cứ quyết định như vậy đi!”
Bắc Đường Yêu ẩn nhẫn chịu đựng, hắn còn cho rằng, hắn có thể trở thành một người nịnh bợ ton hót, khom lưng khuỵu gối, mặ c cho người ta coi thường khinh rẻ, có thể chịu đựng được tất cả nhục nhã, bỏ mình vào bụi trần, nhưng vào giờ phút này, hắn không thể nói ra lời.
Đẩy nàng ra, đưa nàng vào trong vòng tay của người khác, ngay cả khi hắn biết, hắn chẳng là gì đối với nàng, nhưng điều đó là không thể được.
Sắc mặt của Uông Trực trở nên âm trầm xuống, lộ ra vẻ có chút rất không vui, hai người này, không nói lời nào, một tiếng kháng nghị cũng không có sao?
Ngu Vãn Ca nhạy bén nhận ra được sát khí của Uông Trực, liền nói: “Nô tỳ đa tạ đại ân đại đức của công công.”
Uông Trực nheo mắt lại, quan sát hai người, không khỏi chít chít miệng, xoay chuỗi hạt phật châu bằng gỗ mun ở trên tay, cuối cùng nói: “Nếu đã như vậy, gia gia ta sẽ thông báo cho Khang định hầu, ba ngày sau đến đón ngươi qua cửa, ngày khác sẽ ban thưởng cho ngươi ngàn lượng bạc trắng, hai bộ trang sức làm của hồi môn.”
“Đa tạ đại ân của công công, nô tỳ sẽ vì công công *an tiền hậu mã, không phụ lòng tín nhiệm của công công.” Ngu Vãn Ca nhẹ giọng nói, tựa như nàng chẳng phải là cái người đang sắp nhảy vào hố lửa kia.
(Chạy phía trước yên, theo ở sau ngựa. Ý chỉ sự đi trước theo sau; theo đuôi bám gót người khác, cẩn thận hầu hạ chăm sóc)
“Ngươi nên cảm tạ Cửu hoàng tử kìa, nếu không có hắn, ngươi đời này cũng không thể hưởng được vinh hoa.” Uông Trực cười lạnh một tiếng, dứt lời, cho người mang cổ kiệu rời đi, không nhìn hai người nữa.
Bắc Đường Yêu sững sờ quỳ trên nền đất, đôi mắt màu lưu ly kia trào lên dòng lệ đỏ tía, nhìn Ngu Vãn Ca, nói với vẻ nhẫn nhịn: “Tại sao, tại sao nàng lại đồng ý?”
Ngu Vãn Ca chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ những hạt tuyết rơi trên đầu gối, vẻ mặt trống rỗng nói: “Không đồng ý thì có ích gì chăng? Loại chuyện này, khi nào đã có thể tùy thuộc vào sự quyết định của ta và ngài, chẳng nhẽ ngài còn tin rằng hắn thực sự đang hỏi ý kiến ngài sao?”
Bắc Đường yêu quỳ trên nền đất, thật lâu cũng không đứng dậy nổi.
Người nam tử hung hãn đập một quả đấm mạnh mẽ xuống nền đất, thống khổ gào thét, máu tươi lập tức tràn ra, tựa như những cánh hồng mai nở trong tuyết trời giá rét, đung đưa chập chờn.
Ngu Vãn Ca chỉ yên lặng đứng ở một bên, tuyết bay lả tả nhưng cũng chưa từng dính vào mặt nàng, bùn lầy cũng chưa từng vấy bẩn váy nàng, nhìn người nam nhân thống khổ bi thương trên nền đất, lại như nàng chỉ là một người ngoài cuộc xem kịch vui, nàng nhẹ giọng nói: “Vì sao ngài lại để mình trông thảm hại đến như vậy chứ?”