Đứng trước mặt cô gái, Bắc Đường Yêu dường như bắt buộc nàng phải đưa ra câu trả lời, đôi mắt màu ngọc lưu ly ấy có phần trong suốt và còn ẩn nhẫn sự kích động hưng phấn, không khó để nhìn ra vẻ cố chấp và bướng bỉnh đó của hắn.
“Ngài muốn nghe câu trả lời nào?” Ngu Vãn Ca nhìn thẳng vào mắt hắn.
Bắc Đường Yêu nắm chặt bàn tay lại, đôi môi mỏng khẽ mím nhưng cũng có chút bối rối, nhìn đôi má hờ hững lạnh lùng của người con gái kia, nhất thời hắn không nói ra lời, hắn cũng không biết hắn muốn nghe câu trả lời nào nữa.
Ánh nắng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, bụi bay mù mịt trong không khí, mọi thứ tựa như trở nên hư ảo, như một giấc mộng, hai người nhìn nhau, im lặng, bóng đen bao phủ lên người, mơ hồ che lấp cả khuôn mặt nhau.
Thấy hắn im lặng, Ngu Vãn Ca cũng không giằng co với hắn nữa, nàng đứng dậy, lạnh lùng nói: “Ta và ngài cũng chỉ dựa trên quan hệ lợi dụng lẫn nhau, nếu một ngày, ngài không có giá trị lợi dụng với ta, thì ngài chẳng đáng một xu, tương tự như vậy, ta mong ngài cũng xem ta như thế.”
Ngu vãn Ca không để ý đến hắn nữa, thay vào đó, nàng đi vào phòng bếp, nhìn tuyết tan ở bên ngoài cửa sổ, nàng nghĩ, nếu muốn một cuộc sống tươi đẹp hơn, có lẽ nàng nên đổi nơi ở rồi.
Bắc Đường Yêu cứ đứng tại chỗ, dưới chân hắn như bị đinh đóng cột, dần dần, hắn mới ngồi xổm trên nền đất, ôm ngực, cảm thấy lòng hắn như bị hàng ngàn cây kim đâm vào, đau đớn từ một điểm dần dần lan ra khắp tứ chi và xương cốt, khiến toàn thân hắn trở nên lạnh lẽo băng hàn đến thấu xương.
Khi Ngu Vãn Ca quay trở lại, Bắc Đường Yêu đã ngồi ở trước bàn, theo dõi từng nhất cử nhất động của nàng và không thể rời mắt đi.
Cuối cùng khi ánh mắt của Ngu Vãn Ca rơi vào trên người hắn, thì Bắc Đường Yêu đột nhiên mở miệng: “Làm thế nào thì ta mới có giá trị lợi dụng với nàng?”
Trên tay Ngu Vãn Ca đang dùng cháo trắng, bỗng chợt ngừng lại, hơi cháo nóng hổi bốc lên ngón tay trắng nõn của nàng, lập tức khiến nó đỏ bừng một mảnh.
Bắc Đường Yêu cau mày, kéo cổ tay nàng qua, nhìn những ngón tay sưng đỏ, không biết quỷ thần xui khiến gì, mà hắn đem ngón tay nàng ngậm vào trong miệng của mình. Ngôn Tình Sủng
Đầu lưỡi mềm mại chạm vào ngón tay mảnh khảnh, cả hai đều sửng sốt, Ngu Vãn Ca đang định nói gì đó, thì Bắc Đường Yêu cũng đã đứng dậy: Ta đi tìm thuốc cho nàng. “
Trong không khí, một sợi chỉ bạc bị bỏ lại.
Ngu Vãn Ca hơi cong ngón tay lên, nhìn bóng lưng vị nam tử đang lục tung các hộp trong tủ, thất thần thật lâu.
Sau khi tìm thấy thuốc trị thương còn dư lại không nhiều, Bắc Đường Yêu cẩn thận rắc thuốc trị vết thương lên ngón tay đang sưng tấy và đỏ của nàng, sau đó quấn nó bằng vải bông mà không biết hắn tìm thấy từ đâu.
Nàng nhìn đến lông mi thật dài của hắn đổ hai cái bóng ở trên mặt, che khuất ánh mắt hắn, nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được hắn rất thận trọng, trên người chỉ mặc một bộ y phục bình thường, nhưng lại có chút quỷ dị yêu mị, quý khí không sao giải thích được, người xinh đẹp ưa nhìn thì không thể khiến người khác dời ánh mắt đi chỗ khác được.
Sau khi băng bó xong, Ngu Vãn Ca thu tay lại, nheo ánh mắt, cầm đũa lên, nhàn nhạt nói:“ Làm chủ nhân, là đế vương của Bắc Yến, làm người thống trị thiên hạ. “
Bắc Đường Yêu có chút sửng sốt, sững sờ nhìn người con gái trước mặt, nhưng Ngu Vãn Ca vẫn tiếp tục dùng bữa.
Sau bữa ăn, cả hai cùng đi đến Thượng Hòa Cung và chờ, đây chính là con đường duy nhất mà Uông Trực phải đi qua.
Sau một hồi chờ đợi đã lâu trong gió tuyết, thì chiếc kiệu của Uông Trực đang chậm rãi đến gần, phía trước còn có khoảng cả chục người, quả thật xứng với danh hiệu đệ nhất thái giám của Bắc yến, điệu bộ có thể sánh ngang với hoàng đế.
Ngu Vãn Ca nhẹ nhàng nói:“ Uông Trực rất coi trọng bản thân, lòng dạ độc ác, nhưng đây là cơ hội để ngài trở mình. Đừng bỏ lỡ.”
Bắc Đường Yêu hai mắt sáng ngời, hắn khẽ gật đầu và không nói gì.