Sắc mặt của Bắc Đường Yêu dần trở nên khó coi, chăn bông trong tay cũng rơi thẳng xuống giường.
So với cuộc sống bần tiện đến độ bất kỳ ai cũng có thể giẫm đạp lên hắn, điều khiến hắn cảm thấy lạnh lẽo tổn thương đến tận đáy lòng, chính là luồng sát khí ở trong mắt nàng.
Vân Uyển Ca cảm nhận được cơ thể có chút nặng nề, lại nhìn thấy chăn mền được đặt trên người mình, lúc này mới sực tỉnh, buông tay ra, đứng dậy đi thắp nến lên.
Ánh nến mờ ảo nhanh chóng sáng lên, Vân Uyển Ca liếc nhìn Bắc Đường Yêu, trầm giọng nói:“Lần sau đừng lại gần ta.”
Bắc Đường Yêu không nói tiếng nào, môi mỏng mím chặt thành một đường, Vân Uyển Ca khoác hờ thêm áo rồi bước ra ngoài. Đến trước cửa, nàng chợt dừng lại, nói: “Lên giường ngủ đi.”
Vân Uyển Ca đứng yên trong sân, hoa tuyết vẫn còn lả tả bay khắp bầu trời, nàng để mặc cho cơn gió lạnh thổi vào để khiến mình càng tỉnh táo hơn. Cứ như thế, nàng đứng bất động giữa trời đầy tuyết, ánh mắt cứ nhìn về một nơi xa xăm không chủ đích, thất thần mãi một lúc lâu.
Bắc Đường Yêu cũng không có đi ngủ, mà là theo sau nàng, bước ra ngoài, hắn đứng ở trước cửa, lẳng lặng nhìn theo cô gái đang đứng giữa sân. Giữa màn đêm thênh thanh vô định, thật sự khiến hắn nảy sinh một loại dục vọng mãnh liệt, rất muốn chạy đến, ôm chặt nàng vào lòng.
Gió lạnh không ngừng quét qua, cô gái vẫn cứ như vậy đứng yên trong sân suốt một đêm, mặc cho phong sương phủ trắng cả đôi vai ngọc thon yếu của nàng.
Ở phía sau cô gái đó, Bắc Đường Yêu cũng đứng yên như vậy suốt một đêm, âm thầm lặng lẽ, im lặng đứng đó như một ngọn núi đá.
Sắc trời dần dần sáng lên, ở phía đông bắt đầu ẩn hiện một dải màu cam tựa như ánh lửa, từ từ soi sáng khắp mặt đất.
Cuối cùng Vân Uyển Ca cũng đã di chuyển, nàng quay trở vào phòng, khi đi ngang qua người Bắc Đường Yêu, nàng chỉ nhìn hắn một cái và không nói gì.
Trời vừa hửng sáng, liền không ngờ tới, Hạ công công đã phái người đến.
“Nô tài Tiểu Phúc Tử, hầu hạ bên cạnh Hạ công công, phụng ý chỉ của công công, đến đây mời Uyển cô nương đi một chuyến.”
“Uyển Ca chỉ là nô tỳ, Hạ công công có việc gì phải làm, xin cứ phân phó là được.” Nàng thấp liễm ánh mắt, dáng vẻ rất phục tùng.
“Hôm nay tuyết lớn gió lạnh, nô tài có mang đến cho cô nương một cái áo choàng, thỉnh cô nương nhận cho.” Tiểu Phúc Tử cười nói.
Vân Uyển Ca nhìn chiếc áo choàng có màu sắc đỏ đen trên tay hắn, nàng đón nhận lấy rồi khoác lên người, trong đôi mắt rũ xuống còn lóe lên một tia sáng.
“Uyển Ca cô nương, xin mời đi bên này.” Tiểu Phúc Tử đi trước dẫn đường.
Lúc quay đầu nhìn lại, nàng vừa hay bắt gặp đôi mắt màu lưu ly của hắn, hai người nhìn nhau một lúc, nàng thu hồi ánh mắt, tiện tay đóng cửa phòng lại.
Trên đường đi theo Tiểu Phúc Tử, nàng không ngừng suy nghĩ, xem ra Hạ công công hành động nhanh hơn so với dự kiến của nàng, rốt cuộc hắn đang định giở trò gì đây?
Đôi giày thêu phát ra những âm thanh cót két khi giẫm lên nền tuyết trắng, Tiểu Phúc Tử thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía Vân Uyển Ca, sự điềm tĩnh của nàng, thật khiến hắn có chút kinh ngạc.
Ở trong cung này, địa vị của hắn không tính là thấp, tuy không thể so sánh được với hai vị Chu – Hạ kia, nhưng hắn nhất định không phải là mấy vị tiểu thái giám chưa từng thấy qua phong ba bão tố.
Theo cách hắn nhìn, Vân Uyển Ca này, tuy vận cung trang bình thường, nhưng nếu may mắn, một ngày nào đó có thể nhìn thấy được long nhan, rất có khả năng, nàng ta một bước, liền bay lên cành đào rồi.
Không mất nhiều thời gian, liền đã đến Ông Hòa Cung, đây chính là nơi ở của Hạ công công.
Vốn dĩ nàng còn cho rằng, lần đầu gặp mặt, Hạ công công nhất định sẽ thị uy, bắt nàng đứng đợi một lúc giữa trời đông giá rét, nhưng nàng đã nhầm.
“Uyển Ca đến rồi sao? Vào đi!” Giọng nói thờ ơ của Hạ công công, thực khiến người nghe khó mà đoán được.
Tâm trạng của nàng hơi trầm xuống. Ở trong cung cấm, những người có thể tạo ra tên tuổi và chỗ đứng, ắt hẳn chính là một con yêu tinh đội lốt người, Hạ công công này tuyệt đối không phải là kẻ tầm thường!