Vãn Ca Phi

Chương 70: Chương 70: Lần đầu tiên đến Đông xưởng! (P1)




Ngu Vãn Ca không nói thêm lời nào, im lặng một lúc, xoay người rời đi.

Nàng không đến tìm Châu Vượng, mà đi tới chỗ của một người quen, đó chính là Áo Xám. Không biết nàng đã nói gì với Áo Xám, nhưng sau một thời gian trò chuyện ngắn ngủi, Ngu Vãn Ca đã đi đến chỗ ở của Châu Vượng.

Nàng biết, Hạ Trình sẽ không thể trốn thoát được. Bởi vì, Châu Vượng không phải là một kẻ ngốc, y theo kế hoạch ban đầu, thì hắn nhất định đã cài mật vụ ở bên người Hạ Trình. Lúc chuyện xảy ra, chắc chắn Châu vượng sẽ nắm được hành tung của Hạ Trình.

Hơn nữa, mọi nơi trong cung điện này, đều là người của Uông Trực, trừ phi Hạ Trình thật sự có cánh, thì mới có thể chạy thoát được.

Sự thật đúng là như vậy, mới ngày hôm qua, Châu công công đã đưa Hạ Trình đến tay Uông Trực.

Uông Trực lập tức dùng sắt nung đỏ đốt cháy da thịt của Hạ Trình, liên tục tra tấn hắn, sau đó xử phạt hắn treo cổ, đem ra trước cổng thành để thị uy.

* * *

Lúc Ngu Vãn Ca đến gặp Châu Vượng, là thời điểm hắn thoải mái nhất: “Ngồi đi.”

Từ lần đầu tiên, cũng tại chỗ này, Châu Vượng đã yêu cầu nàng cởi y phục xuống. Cho tới bây giờ, hắn vẫn lấy lễ đối đãi nàng, cũng không có gì thay đổi cả, nhưng đã có sự chênh lệch, đó chính là giá trị của nàng đã thay đổi.

Con người chỉ có thể sống khi họ còn giá trị lợi dụng, và trong hoàng cung này, chỉ khi bạn yên ổn để bị lợi dụng, thì mới có thể lợi dụng người khác.

Bây giờ, trong lòng Châu Vượng, Ngu Vãn Ca không còn là hạng người tầm thường nữa, lần đánh bại Hạ Trình này, chính là dùng thủ đoạn treo đầu dê bán thịt chó, đem nàng đổi thành Thải Linh, thì mới có thể bảo vệ chính hắn được.

Sau đó, dùng chiêu dồn vào tử địa, để bản thân hắn đánh mất đi sự yêu thích của Đại tổng quản, bị trừng phạt, bị coi thường, để Hạ Trình buông lỏng cảnh giác, và cuối cùng, dùng chiêu *cách sơn đả ngưu, để Hạ Trình đối phó với Uông Trực, Uông Trực bị ảnh hưởng, thì Hạ Trình phải chết, là điều không thể nghi ngờ!

(* là đánh được vào một vật này gián tiếp thông qua một vật khác mà không làm vật được thông qua bị hư hại, tổn thương)

Sau đó, hắn ta chỉ cần nhân cơ hội đi thể hiện lòng trung thành của mình, ám chỉ cái chết của Tiểu Phúc Tử không phải là do hắn giết. Và hiển nhiên, Uông Trực sẽ nhận ra chân tướng, sinh ra áy náy với hắn, như vậy, chức Phó tổng quản liền sẽ rơi vào trong túi của hắn thôi!

Các mắt xích đan xen nhau, không một chút khuyết điểm, thủ đoạn như vậy thực sự rất kinh người, mà thủ đoạn ấy, lại chính do một tay Ngu Vãn Ca sắp đặt, hắn làm sao, còn có thể dám coi thường nàng nữa chứ?

“Lần này Hạ Trình bại trận, công lao của cô không thể không tính, nếu có việc gì cần, thì cứ nói ra.”

“Chắc hẳn công công đã nghe nói, hôm nay Uông Tổng Quản sẽ phong cho nô tỳ làm thiếp của Khang Định Hầu.”

Châu Vượng nhíu mày, nói: “Quả thật gia gia ta có nghe nói đến chuyện này, nhưng cô nên biết, năng lực ta có hạn, chuyện mà Đại tổng quản quyết định, không phải ở trong vòng kiểm soát của gia gia ta.”

Ngu Vãn Ca đã nghĩ tới chuyện Châu Vượng sẽ cự tuyệt, vẻ mặt không đổi nói: “Công Công chỉ cần gián tiếp nói giúp ta một câu là đủ rồi, để báo đáp lại chuyện này, nô tỳ sẽ đề xuất cho công công, bước tiếp theo phải nên làm gì.”

Châu Vượng nheo mắt lại: “Ý của cô là chức Phó Tổng Quản của ta sẽ không giữ được lâu?

“ Từ xa xưa, những người cầm quyền đều thích giữ sự cân bằng, và Uông công công cũng sẽ như thế, hôm nay Hạ công công đã chết, mà Uông công công thì lại không thường xuyên ở trong cung, liệu hắn ta có chịu để ngài một mình độc chiếm quyền lực không? “

Châu Vượng dường như hiểu ra điều gì đó:“ Vậy ý cô là gì? “

“ Ra tay trước thì chiếm được lợi thế, công công cũng mau chóng từ trong nhóm thân tín của mình mà chọn ra một người. Bồi dưỡng họ đi lên, giả vờ làm đối thủ, bề ngoài giả vờ đối chọi gay gắt, thì mới có thể tạo sự cân bằng, và chỉ có như vậy, công công ngài mới giữ được chức vụ Phó Tổng quản lâu dài hơn. “

Châu Vượng nhìn về phía Ngu Vãn Ca, ánh mắt không khỏi sâu hơn một chút, mặc dù hắn có khả năng tự mình hạ thủ một đối thủ nào đó, nhưng theo như lời nàng nói, nếu hắn luôn là người duy nhất độc chiếm quyền lực, dù sớm hay muộn, Uông Trực cũng sẽ xem hắn như là cái gai trong mắt, đến lúc đó thứ mà hắn mất đi không chỉ là chức Phó Tổng Quản, mà còn chính là cái mạng này của hắn nữa.

Nghĩ đến đây, trên trán của Châu Vượng chảy ra rất nhiều mồ hôi lạnh, suýt chút nữa, vì vui sướng tột đột, mà hắn đã theo chân của Hạ Trình rồi.

“ Nếu cô đã giúp gia gia ta như thế, tất nhiên ta nói lời phải giữ lời, nói đi, cô cần ta dẫn lời gì đến cho Tổng quản? “

Ngu Vãn Ca hơi nhếch môi, nói:“ Công công chỉ cần nói với Đại Tổng Quản rằng, vạn vật trên thế gian này, đều ẩn chứa nhược điểm, đối với một số chuyện không thể khống chế được, thì chi bằng đem nhược điểm đó làm một lợi thế. Vậy thì, mọi chuyện sẽ thuận theo tự nhiên, và hiển nhiên ngài ấy sẽ có thể tùy tiện nắm nó ở trong tay mình.”

Châu Vượng nghe xong, lấy làm khó hiểu, Nhưng Ngu Vãn Ca cũng không định giải thích thêm.

Chắc hẳn ngày hôm đó, Uông Trực đã nhìn thấu được Bắc Đường Yêu đã có tình cảm với nàng. Và hắn có thể lợi dụng nàng để thử lòng trung thành của Bắc Đường Yêu đối với hắn.

Nếu Bắc Đường Yêu từ chối, thì Uông Trực sẽ không cho hắn thêm một cơ hội nào nữa.

Và ý của nàng, chính là bảo Uông Trực phải giữ nàng lại, trong lúc kịp thời, có thể dùng nàng khống chế Bắc Đường Yêu.

Và chỉ có cách này, nàng mới có thể tạm thời được yên ổn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.