Trong lòng Nhu Quý phi lập tức căng thẳng, đây là con mèo Bích Nhãn của nàng mà? Chẳng phải nàng đã rõ rang ra lệnh cho cung nữ mang nó ra ngoài rồi, vì sao bây giờ nó lại nắm chặt phượng bào của Hoàng hậu không buông?
“Nhu phi muội muội, đối với chuyện này không biết muội nên giải thích sao đây?” Hoàng hậu mở miệng nói.
“Thần thiếp...”
“Chẳng nhẽ muội muội lại nuôi ý đồ hãm hại Hoàng tự của bản cung!” Hoàng hậu hoàn toàn không để cho Nhu Quý phi có cơ hội giải thích.
Câu này vừa nói ra, sắc mặt của mọi người đều thay đổi, dường như ai nấy vừa đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.
Mọi người đều biết, phương bào này là do Hoàng hậu căn dặn Thượng Cung đích thân đo may từ trước, vốn dự địnhdùng vào bữa tiệc mừng hôm nay. Nếu mấy hôm trước không xảy ra chuyện trâm mẫu đơn kia,thì hôm nay Hoàng hậu nhất định sẽ không từ bỏ phượng bào hoàng kim này để rồi chọn lấy bộ váy mẫu đơn kia. Nói như vậy, nếu con mèo này điên cuồng nhào về phía Hoàng hậu, đứa bé trong bung của Hoàng hậu chẳng phải sẽ...
Sắc mặt của Nhu Quý phi cũng trở nên khó coi, lập tức nháy mắt với cung nữ bên người, cung nữ hiểu ý, mau chóng đi lên định ôm con mèo trở về.
Tiếc rằng chú co mèo con đã phát cuồng rồi, ngay cả cánh tay của cung nữ đó cũng bị nó cào thành ba đường, khiến cho mọi người đều hoảng hốt một phen.
“Hoàng hậu nương nương, theo thần thiếp nghĩ, có lẽ phượng bào này đã bị người ta động tay động chân vào rồi.”
Dường như Thu Thủy nghĩ ra điều gì đó, liền nói: “Nô tỳ lập tức tuyên triệu Ngự y và sư phụ điều hương đến đây.”
Một cung nữ khác tên Xuân Liễu cũng nói: “Nô tỳ lập tức tuyên triệu Thượng Cung đại nhân đến Phượng Tường cung.”
Trong bầu không khí trầm thấp này, Nhu Quý phi quỳ chết trên nền đất không dám cử động, trong lòng không ngừng suy tính rốt cuộc là ai đã hãm hại nàng.
Chuyện xảy ra hôm nay không phải cứ biện bạch qua loa vài ba câu là được, mưu hại Hoàng tự... Tội danh này mà định xuống, tất sẽ bị bêu đầu!
Trong chốc lát, Ngự y và sư phụ điều hương đã có mặt, có thái giám tiến lên cố gắng lôi chú mèo ra. Hai người bắt đầu tiến lên, tỷ mỉ kiểm tra phượng bào của Hoàng hậu.
Chẳng mấy chốc, Ngự y đã lên tiếng: “Khải bẩm Hoàng hậu nương nương, nếu vi thần không nhầm, trên phượng bào đã được rắc một ít bột bạc hà miêu, bởi vì bột phấn rất nhỏ vụn, rơi xuống khe hở của những thớ vải sẽ không dễ dàng phát hiện ra được, nhưng nếu kĩ lưỡng ngửi thử, sẽ không khó nhận ra bên trong áo bào tỏa ra một mùi hương bạc hà dịu nhẹ thơm mát.”
Thần sắc của Hoàng hậu trở nên âm trầm, đông đảo phi tần có mặt ở đầy đều không ngừng suy đoán bàn luận, đại đa số cũng cho rằng việc này là do Nhu Quý phi gây ra.
Mặc dù Bắc Yến đế con đàn cháu đống nhưng chỉ có duy nhất hai vị công chúa, mà vị Bắc Yến đế vốn dĩ ham mê mỹ sắc, sự sủng ái dành cho công chúa còn nhiều hơn hoàng tử gấp bội. Thế nên, trong hậu cung Bắc Yến này, ai sinh được công chúa, địa vị sẽ được đẩy lên rất cao.
Vì lẽ đó, Nhu Quý phi không thể tránh khỏi hiềm nghi, hành động lần này chủ yếu là để phòng ngừa Hoàng hậu sẽ sinh hạ một cô công chúa.
Lúc Thượng Cung được tuyên triệu đến, vừa thấy phượng bào rách tơi tả trên nền đất, Nhu Quý phi còn đang quỳ một bên, trống ngực không ngừng gõ thùm thụp.
“Xem ra Thượng cung bà là quá oán trách bản cung ta sao.” Hoàng hậu lạnh lùng mở miệng nói.
“Nô tỳ không dám!” Giờ khắc này Thượng Cung còn chưa biết chuyện gì đã xảy.
“Không dám? Loại chuyện mưu hại Hoàng tự ngươi cũng dám làm, thì còn có chuyện gì là ngươi không dám nữa?” Ngữ khi của Hoàng hậu biến đổi, trở nên vô cùng ác liệt!
Thượng Cung thoáng sững sờ, làm sao bà dám mưu hại đến Hoàng tự chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Thật sự không phải nô tỳ làm... Dù nô tỳ có một trăm lá gan đi nữa...Nô tỳ cũng không dám a!”