Vãn Ca Phi

Chương 27: Chương 27: Ngược lại bị chỉ trích!




“Nghe nói trong số những cung nữ vừa tiến cung thì biểu hiện của hai ngươi khá ổn nên mới được đặc cách đề bạt đến Thượng Cung cục.” Thượng Cung ôn hòa mở miệng nói.

Thải Linh có chút đắc ý nói: “Bẩm Thượng Cung đại nhân, nô tỳ được nghe uy danh của Thượng Cung đại nhân đã lâu, hôm nay được gặp, mới nhận thấy người thực sự còn tốt hơn lời đồn rất nhiều.”

Thượng Cung hơi nhíu mày, “Oh? Vậy ngươi đã nghe gì về ta?”

“Nô tỳ nghe nói Thượng Cung đại nhân có tay nghề vô song, tấm lòng rộng lượng, là một vị chủ cung đầy năng lực.”

Trong mắt của Thượng Cung lộ vẻ đắc ý, sắc mặt cũng dịu đi không ít.

“Đúng a đúng a, Thượng Cung đại nhân của chúng ta suốt nửa đời người đều làm đồ trang sức, may thêu bao nhiêu bộ hoa phục cẩm y, tay nghề tuyệt đối không thua kém ai.” Một nữ quan lên tiếng.

“Thượng Cung đại nhân đã dốc hết sức mình để phục vụ cho các cung phi, ngày ngày đều được gặp gỡ các vị quý nhân, khí độ đương nhiên phải hơn người thường.” Một người khác lên tiếng.

Lời này nghe qua tựa như đang phụ họa, nhưng thần sắc của Thượng Cung đã lập tức trở nên khó coi.

Thượng Cung cười lạnh một tiếng, nhìn Thải Linh nói: “Không ngờ một tên tiện nô vừa tới đây đã dám lên tiếng trào phúng bản Thượng Cung, khó trách tại sao trong số cung nữ ngươi có thể nổi bật đến như vậy!”

Thải Linh lập tức quỳ xuống phân bua: “Nô tỳ không dám! Nô tỳ nào dám trào phúng Thượng Cung đại nhân!”

“Hừ, ngươi ngoài mặt tán dương bản Thượng Cung ta tay nghề vô song, thực tế là đang trào phúng bản Thượng Cung cả đời chỉ là một tên nô tài! Ngươi nói bản Thượng Cung độ lượng, khác nào đang xuyên tạc bản Thượng Cung là chim trĩ mà đội lốt phượng hoàng! Lá gan của ngươi cũng to lắm!” Thượng Cung giáng mạnh xuống mặt bàn, tách trà kinh động một phen, hẩy cả nước ra ngoài.

Sắc mặt của Thải Linh trắng bệch ra, cũng không hiểu vì sao lời khen tặng của mình vào phút cuối lại trở thành lời xuyên tạc Thượng Cung đại nhân.

Ánh mắt của hai nữ quan mở miệng “phụ họa” khi nãy mang theo ý cười lên nỗi đau khổ của người khác.

Được biết hai cung nữ vừa đến hôm nay là người của Châu công công, Thượng Cung đại nhân còn đang lo không nắm được nhược điểm trừng trị bọn họ, để lấy lòng Hạ công công, bây giờ, chỉ bằng hai câu nói của họ đã giúp Thượng Cung đại nhân mượn được cớ trách phạt, về sau Thượng Cung đại nhân sẽ có vài phần nể trọng họ thôi.

“Nô tỳ không có ý này... Nô tỳ... Nô tỳ chỉ thấy... Chẳng qua nô tỳ cảm thấy Thượng Cung đại nhân đúng là người có khí độ, tài nghệ vô song nên mới... nên mới...” Thải Linh hoảng loạn giải thích.

“Câm miệng! Người có khí độ tốt trong cung này là Hoàng hậu nương nương! Tài nghệ vô song là bệ hạ dùng để ca ngợi Nhu phi nương nương! Bây giờ ngươi dùng những từ này lên đầu của bản Thượng Cung là có ý đồ gì? Chẳng lẽ muốn làm cho hai vị nương nương nảy sinh khúc mắc với bản Thượng Cung?” Thượng Cung tức giận khiển trách.

Vân Uyển Ca tận lực giảm bớt sự tồn tại của bản thân, nhếch miệng cười lạnh, xem ra dẫn theo Thải Linh đến Thượng Cung cục này là một lựa chọn chính xác.

Như vậy, ít nhiều cũng sẽ có một kẻ chắn trước mặt mình, thu hút sự chú ý của mọi người, chỉ có như vậy của sống của nàng mới dễ thở hơn một chút.

Bây giờ thân ở trong trại địch, nói nhiều sai nhiều, khúc mắc luôn luôn tồn tại, hiển nhiên Thượng Cung sẽ luôn luôn tìm lý do để gây phiền phức cho mình.

Thải Linh thật sự phát hoảng rồi, vốn còn định ở Thượng Cung cục này tìm cho mình một chỗ đứng, nào ngờ lại bị rơi vào tình huống này.

“Bản Thượng Cung hôm nay sẽ cho ngươi biết, mặc dù cả đời bản Thượng Cung là một nô tỳ, nhưng vẫn thừa sức răn dạy cho một tiểu nô tỳ như ngươi! Người đâu! Vả miệng ả cho ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.