Vân Uyển Ca xoay người rời đi, “Ta ra ngoài trước.”
Bắc Đường Yêu thất thần nhìn bóng lưng nàng rời đi.
Được một lúc lâu hắn hồi thần trở lại, chạm trước mắt hắn là bộ y phục được vắt trên tấm bình phong cũ nát kia, nhẹ tay vớ lấy, đó là một bộ áo dài màu xanh nước biển kiểu dáng cũ xưa.
Áo quần được may hai lớp bằng một chất liệu đơn giản, chính giữa được bỏ thêm một ít bông gòn, sạch sẽ thơm tho.
Ngâm mình vào trong nước, nhắm mắt lại, trong đầu hắn cũng không hiểu vì sao lại cứ hồi tưởng đến hình ảnh mà Bắc Đường Hải cưỡng hôn nàng khi nãy, cảnh tượng ấy vừa như một thứ màu đỏ tươi chói mắt, vừa như một cây gai không ngừng mọc dài ra đâm sâu vào trong lồng ngực của hắn, đã xảy ra rồi thì không gì có thể cản lại được!
Sau nửa canh giờ, thấy Bắc Đường Yêu vẫn chưa ra, Vân Uyển Ca bưng thức ăn vào, cách tấm bình phong nói:“Đã tắm lâu rồi.”
Bắc Đường Yêu mở hai mắt, đứng dậy, lau khô người, mặc lện người bộ quần áo sạch sẽ mà nàng chuẩn bị sẵn, từ phía sau tấm bình phong bước ra.
Vân Uyển Ca mừng thầm, cũng may Châu công công cũng có chút nhân nghĩa, chí ít cách mấy ngày lại cho người mang than và lương thực tới, nhiều thì không tính là nhiều, nhưng để no bụng qua được mùa đông này cũng tính là đủ.
“Ăn cơm thôi.”
Vừa ngẩng đầu, nàng hơi thất thần, bất động mở to hai mắt nhìn vị nam tử trước mặt. Da dẻ hắn trắng như lớp tuyết trường thọ nơi núi Côn Luân trong thần thoại, trắng thuần đến độ không chút tạp chất. Tròng mắt hắn trong veo như ao nước trong truyền thuyết của dãy Thiên Sơn, khóe mắt hơi nháy động, nhàn nhạt một màu lưu ly, chấn động lòng người. Truyện Xuyên Không
Bắc Đường Yêu cứ như thể lẳng lặng đứng trước mặt nàng, mái tóc dài chưa kịp khô còn đang nhỏ những giọt nước.
Bắc Đường Yêu không cử động, chỉ giơ tay trái lên. Những ngón tay lành lạnh chạm vào vùng cổ khi nãy bị người ta khinh mạt mút mát, mãi một lúc cũng chưa lấy tay ra.
Ánh nến bị gió thổi chập chờn khi sáng khi tối, dưới ánh nến nhàn nhạt màu quất, vách tường ô uế cũ kỹ hiện lên hai bóng người dài thật dài.
Bầu không khí phảng phất một mùi ái muội, Vân Uyển Ca hồi thần, còn định mở miệng nhưng Bắc Đường Yêu đã dí sát vào, cúi thấp ngang cổ nàng hôn nhẹ một cái.
Nàng lập tức đẩy hắn ra, ánh mắt tối đi, nhìn thẳng bóng vị nam tử trước mặt, “Bắc Đường Yêu…”
Thần sắc Bắc Đường Yêu không chút gợn sóng, không đợi nàng nói hết liền lướt người tránh qua nàng rồi bước ra ngoài, “Ta giúp nàng nấu nước.”
Sau khi ra ngoài, Bắc Đường Yêu nhìn cái nồi mà thẫn thờ, Hắn cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy, chỉ là cảm thấy mình muốn làm, thì hành động cứ theo đó vô thức mà làm.
Sau khi qua đi, hắn trở lại, vào trong dùng bữa, hai người vẫn bình thản như chưa từng có gì xảy ra, chỉ là vẫn luôn cảm thấy có chút gì đó nguy hiểm đang ẩn sâu trong lòng.
Sau bữa cơm chiều, Vân Uyển Ca bắt đầu kể về thế cục hiện tại cho hắn biết.
Trong buổi tối tĩnh lặng như vậy, giọng nói khàn khàn chầm chậm nhưng phân tích rất rõ ràng,“Hiện nay thiên hạ chia làm bốn, Đông Lăng, Tây Tề, Nam Chiêu, và Bắc Yến, tương hỗ lại tương khắc. Bắc Yến vốn có thực lực mạnh nhất, nhưng đã từ từ suy yếu đi, Tây Tề là quốc gia yếu nhất, Hoàng tử Tây tề hiện đang ở Bắc Yến làm con tin.”
Ánh mắt của Bắc Đường Yêu tập trung xuống gương mặt cô gái, hơi hơi thất thần.
“Hôm nay người chúng ta gặp được là Tứ Hoàng tử Bắc Đường Hải và Bát Hoàng tử Bắc Đường Tuyết. Mẫu phi của Tứ hoàng tử là công chúa Đông Lăng gả sang, tuy rằng công chúa của họ đã qua đời, nhưng cũng không tránh khỏi việc họ sẽ trở thành hậu thuẫn cho Bắc Đường Hải.”
Bắc Đường Yêu tiếp lời, “Đông Lăng chính là chỗ dựa cho Bắc Đường Hải, nhưng vốn dĩ Đông Lăng đồng ý làm hậu thuẫn cho hắn, chỉ vì thân phận Bắc Yến Hoàng tử của hắn mà thôi. Hiện nay thiên hạ đại loạn, ai nấy đều nhìn chữ ‘lợi’ làm đầu, nếu một ngày Bắc Đường Hải mất đi giá trị lợi dụng, cái gọi là hậu thuẫn này nói không chừng lại chính là thanh kiếm lấy đầu của hắn.”