Uông Trực cũng không nói gì, hắn cầm lấy tất cả những quyển sách vẽ trong tay họ và bắt đầu lật xem chúng.
Châu công công trừng mắt hầm hầm nhìn Hạ Trình, còn Hạ Trình thì hả hê đắc ý, khóe miệng hiện lên một nụ cười ngoan độc.
Châu Vượng ơi Châu Vượng, quyển sách vẽ của gia gia ta là quyển sách mà ngươi đã cho người cẩn thận vẽ lại. Còn gia gia ta đã đem quyển sách vẽ của ngươi tráo đổi, ha ha.. e là người ngu xuẩn như ngươi vẫn còn chưa biết đó chứ.
“Tốt lắm! Quả nhiên Hạ Trình không khiến ta thất vọng!” Uông Trực đưa lên quyển sách vẽ của Hạ Trình, trong mắt hiện lên vẻ phấn khích.
Châu Vượng thì càng cúi thấp đầu hơn, Uông Trực lạnh lùng nhìn hắn một cái, rồi đá vào ngực của Châu Vượng, lạnh lùng nói: “Xem ra Châu công công ngày càng không để ta vào trong mắt, lại có thể đem quyển sách với nội dung nông cạn này để lừa gia gia ta.”
Võ công của Uông Trực không hề thấp, hắn chính là Đốc công của Đông Hán xưởng, một cước này đá xuống, Châu Vượng bị thương cũng không nhẹ.
(*cơ quan đặc vụ của hoạn quan thời Thanh)
Uông Trực hừ lạnh một tiếng, đem quyển sách ném vào người của Châu Vượng đang nằm trên đất, rồi phất tay áo rời đi.
Hạ Trình hả hê vui mừng, đắc ý không thể nào tả nổi, đứng bên cạnh Châu Vượng nói: “Ai dzza, thật không ngờ, ngươi mà cũng có ngày hôm nay!”
“Sao ngươi lại biết chuyện vẽ sách?” Châu Vượng tức giận nói.
“Ta cũng phải cảm ơn Châu công công đây, vì sự nỗ lực dốc sức của ngươi đó. Nếu không có ngươi, thì gia gia ta sẽ không bao giờ nghĩ ra được cách tốt nhất để mà lấy lòng bệ hạ đến như thế.”
Châu Vượng vô cùng tức giận, Hạ Trình thì cười ngạo nghễ, vô cùng phách lối, nghiêm giọng âm độc nói: “Châu Vượng, Lần này ta nhất định sẽ để ngươi, có muốn trở mình cũng chẳng được. Về sau, ở đó mà cứ chờ xách giày cho gia gia ta nhé!”
Hạ Trình vô cùng kiêu ngạo, đá vào bên eo của Châu Vượng, Châu Vượng rên lên một tiếng, nhìn Hạ Trình hống hách rời đi.
Ra khỏi Ông Hòa Cung, Châu Vượng ôm ngực mình, trong mắt tràn đầy hận ý: “Hạ Trình, gia gia ta nhất định sẽ lấy cái mạng chó của ngươi!”
Sau khi Ngu vãn Ca quay trở về sân viện của mình, đã nhìn thấy Bắc Đường Yêu đang ngồi đọc sách ở cạnh bàn. Dù nền tảng của hắn rất kém, nhưng nàng đã dùng hết kinh nghiệm của mình để truyền lửa cho hắn với tốc độ nhanh nhất có thể. Có lẽ, do Bắc Đường Yêu đã bị thiên hạ bên ngoài bỏ rơi suốt nhiều năm qua, nên tốc độ tiếp nhận của hắn thật đáng kinh ngạc, thậm chí còn có thể nói, vượt bậc hơn cả Hách Liên Thành năm đó.
“Tiểu Phúc Tử đã chết?” Bắc Đường Yêu đặt quyển sách trên tay xuống.
“Uhm, nhất định phải chết.”
Lần đầu tiên Hạ Trình cho mời nàng đến, nhưng không làm gì nàng, điều đó có nghĩa là, hắn ta không muốn loại bỏ nàng, thay vào đó, hắn muốn lợi dụng nàng để làm cho Châu Vượng bị thiệt hại nghiêm trọng, so với việc hai bên đối chọi gay gắt, giết hại lẫn nhau, thì cách nhanh nhất và hiệu quả nhất chính là mượn tay của Uông Trực diệt trừ Châu Vượng.
Một khi Tiểu Phúc Tử chết, thì sẽ giá họa cho nàng, và trực tiếp đánh thẳng lên người ở phía sau nàng, chính là Châu Vượng.
Một khi Uông Trực cho rằng Châu vượng chỉ vì ân oán cá nhân mà phá hỏng chuyện của hắn, thì tuyệt đối sẽ không giữ lại một kẻ ăn hại như thế, cho n ên Châu công công sẽ vô cùng nguy khốn.
Bắc Đường Yêu thuận theo suy nghĩ của Ngu Vãn Ca phân tích một chút, rồi cau mày nói: “Nhưng làm thế nào, để biết được Hạ Trình nhất định sẽ ra tay với Tiểu Phúc Tử.”
Khóe miệng Ngu Vãn Ca nhếch lên một nụ cười giễu cợt: “Chiếc khóa vàng trên người của Tiểu phúc tử đặc biệt rất tinh xảo, chí ít cũng phải có giá trị đến nghìn trăm lượng bạc, vật quý trọng như thế, ít nhất Hạ Trình phải đợi đến khi Uông Trực kiểm tra xong kỹ năng của Tiểu Phúc Tử thì mới ban tặng, nhưng mà lúc Tiểu Phúc Tử chưa đóng góp được bao nhiêu thì đã ban phát cho hắn một món thưởng lớn như vậy rồi.”
Bắc Đường Yêu trầm ngâm, như đã suy nghĩ ra gì đó, Ngu Vãn Ca nói tiếp:“Huống chi, ai lại đi thích một nô tài dưới trướng của mình mà lại còn vượt xa mình, thậm chí được chủ tử cưng chiều sủng ái. Chẳng nhẽ, hắn không sợ Tiểu Phúc Tử sau khi nhận được thánh ân, sẽ gây nguy hiểm đến địa vị của hắn sao?