Vãn Ca Phi

Chương 90: Chương 90: Tâm cơ thì đã sao (2)




“Bùm.” Khi tiếng trống vang lên, cả hai đều bắt đầu động thủ.

Nội lực của Thanh Dã thâm hậu, nhảy vọt lên trời, mang theo một luồng ánh sáng, hào khí ngạo nghễ.

Trái lại, Bắc Đường Yêu thì vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn trông có chút bi thảm.

Mũi kiếm lành lạnh, gió thổi vi vu.

Sau một vài trận giao thủ, không như mọi người mong đợi, trong thời gian ngắn Thanh Dã đã có thể bắt được Bắc Đường Yêu.

Ngược lại, những đường kiếm của Bắc Đường Yêu đều nghiêng về phía trước, tư thái thiên phong, đã in sâu vào tâm trí họ.

Mỗi một lần, lưỡi dao sắc bén sắp đâm vào tim của Bắc Đường Yêu, thì hắn đều có thể né tránh nguy hiểm, khiến cho tất cả mọi người điều không thể rời mắt.

“Mau! Giết hắn! Giết hắn đi!”

Có tiếng hô hào pha lẫn tiếng giết chóc ở phía dứới khán đài, đôi khi im lặng, đôi khi giống như một ngọn núi phun trào, và không nắm rõ được là kẻ nào đang hét lên.

Sau khi giao thủ được một lúc lâu, Bắc Đường Yêu đã quá quen thuộc với các chiêu thức cũng như thói quen không chút kiêng kỵ và vô lương tâm của Thanh Dã.

Ngu Vãn Ca nheo mắt theo dõi Thanh Dã trên khán đài, nhìn thấy hắn vẫn còn chưa dùng hết sức lực, khóe miệng hiện lên một chút giễu cợt, tự cho mình là thông minh, thông minh quá thì sẽ bị sự thông minh đó làm hại hắn.

Tên hán tử đứng ở bên cạnh Ngu Vãn Ca không khỏi quay đầu nhìn về phía vị thiếu niên mặc áo choàng đen đang cầm thanh kiếm trên tay, hắn chỉ cảm thấy được một vẻ kiêu ngạo và sự khinh thường thiên hạ được ẩn hiện trong đôi mắt đen láy sâu như biển cả của nàng mà thôi.

Ngu Vãn Ca không hề hay biết rằng, bất luận nàng ẩn nhẫn và kìm nén như thế nào đi chăng nữa, nhưng có một số thứ đã ngấm vào xương của nàng, trong lúc vô tình sẽ tự động tuôn ra.

Thanh Dã bay lên, trường kiếm từ trên đỉnh đầu chém xuống, sắc bén đến tột cùng, Bắc Đường Yêu khuỵu gối xuống, giơ tay chống cự, bởi vì nội lực không đủ, chỉ có thể mượn sức của mặt đất, trợ lực chống lại hắn.

Sau vài lần giao thủ, tuy không ai bị những vết thương trí mạng, nhưng trên người đã có không ít vết máu.

Thanh Dã bay lên không trung, dùng sức kiếm muốn đâm xuyên qua cổ của Bắc Đường Yêu, nhưng đồng thời Bắc Đường Yêu cũng đã ra tay, trong lúc mọi người còn đang suy đoán ai sẽ là kẻ thắng người thua, thì Thanh Dã đột nhiên từ trên không trung rơi xuống, và phụn ra một ngụm máu đen.

Bắc Đường Yêu cười nhạt rồi thu kiếm về, không có thừa dịp kẻ khác gặp nguy mà tiến tới.

Dưới khán đài, mọi người đều im lặng trong chốc lát, không thể chấp nhận được tình cảnh vừa xảy ra ở trước mặt, sau đó là không ngừng bàn tán ồn ào.

“Sao vậy, vì sao Quân trưởng lại có thể nôn ra máu được chứ?”

“Phải nha, làm sao Quân trưởng có thể từ trên không té xuống được chứ?”

“Chẳng lẽ, Bắc Đường Yêu thâm tang bất lộ, âm thầm động thủ?”

“Không thể nào.. Ta vẫn chưa thấy hắn ra tay mà.. Để xem quyết định như thế nào đã.”

Tiêu Hướng Vãn lập tức đứng dậy, đi tới chỗ Thanh Dã: “Thanh Dã.. Thanh Dã.. ngươi bị sao vậy?”

Thanh Dã muốn mở miệng, nhưng đã phun ra một ngụm máu khác, Tiêu Hướng Vãn lo lắng nói: “Còn không mau truyền đại phu!”

Trận đấu liền bị đứt đoạn, đại phu rất nhanh đã chạy tới, và sau khi chẩn đoán, liền nói: “Quân trưởng đã bị trúng độc, nhưng ta đã thi ngân châm rồi, tạm thời Quân Trưởng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”

“Trúng độc? Tại sao lại bị trúng độc?” Bên dưới lại lần nữa náo động.

Sau khi chìm ngập trong những câu hỏi dồn dập, thì nhiều suy đoán khác lại nổi lên.

Hầu hết các Thần Vũ Quân đều cho rằng sự cố này có thể là tác phẩm của Cẩm Y Vệ gây nên, tuy nhiên một số người lại nghi ngờ sự cố này xảy ra với những đối thủ lọt vào trận đấu cuối cùng.

“Trúng độc? Chuyện này sao có thể xảy ra được! Ta nhất định phải tìm ra hung thủ, đem đầu của hắn treo trước cổng thành!” Tiêu Hướng Vãn tức giận nói, và đôi mắt ác liệt quét từng đám người ở phía dưới.

Đại phu nói: “Chất độc này được bôi lên khôi giáp, lúc Quân Trưởng bị thương, khi máu tiếp xúc với chất độc trên áo giáp, nó mới dần dần thấm vào cơ thể của Quân trưởng, mới thành ra như thế này.”

Lời nói của đại phu, khiến mọi người hướng vào Bắc Đường Yêu, dù sao võ công của Thanh Dã cũng hơn Bắc Đường Yêu một bậc, trong khi giao chiến, Thanh Dã chỉ cần một vài chiêu thì đã có thể giải quyết cực kỳ nhanh chóng, chỉ có Bắc Đường Yêu vừa không đủ nội lực, vậy mà vẫn dây dưa lâu nhất.

Điều này khiến ai cũng tự hỏi, liệu hắn có động tay động chân lên chiếc khôi giáp để bảo đảm thắng lợi hay không.

Những lời chỉ trích trong đám đông dần dần tăng lên, thậm chí có người đã nhận định và chỉ thẳng vào Bắc Đường Yêu: “Này, có phải ngươi đã hạ độc Quân trưởng của bọn ta không?”

Bắc Đường Yêu nhướng mày nói: “Ta vốn dĩ không biết, hôm nay Quân trưởng sẽ tới tham gia cuộc thi đấu tranh tài, huống chi ta lại càng không biết, ta sẽ cùng một nhóm với Quân trưởng, vậy ta làm sao có thể hạ độc ngài ấy được chứ? Có phải ngươi đang có ý định di chuyển mục tiêu, phải chăng là do chính ngươi đã làm, rồi muốn xóa bỏ sự nghi ngờ, liền làm đạo tắc tung hô bắt kẻ trộm ư?”

Người nọ liền cứng họng, không thể phản bác câu nào, mọi người xung quanh nhất thời cũng nhìn hắn một cách khác thường, hắn ta tức giận, sắc mặt cũng đã đen lại thành một cái nồi than.

Ngay lúc này, đại phu đã mở miệng nói: “Kỳ thực muốn tìm ra hung thủ cũng không khó. Chất độc này được bôi lên khôi giáp, chất độc có vị hơi ngọt, cho dù không để lại vết thương, nhưng một khi đụng đến nó, thì bàn tay sẽ bị đỏ và sưng tấy, chỉ cần kiểm tra lòng bàn tay của các chư vị ở đây, liền sẽ biết được ai là hung thủ?“.

Thanh Dã nằm trên mặt đất, nơi khóe miệng vẫn còn không ngừng phun ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt, nếu như trong đôi mắt đó không ánh lên chút tính toán xảo quyệt, thì trông hắn như thể là một kẻ vô tội bị người ta hãm hại vậy.

Từ đầu đến cuối, đôi mắt của Thanh Dã vẫn đổ dồn về phía Bắc Đường Yêu, thực ra thì, sau bốn hiệp thi đấu của ngày hôm qua, hắn đã có thể kết luận được rằng, trong cuộc tranh tài của ngày hôm nay, Tiêu Hướng Vãn nhất định sẽ giở trò, để đạt được mục đích, hắn giữa chừng phải thay đổi kế hoạch và cũng tận dụng cơ hội, mượn tay của Tiêu Hướng Vãn để thực hiện kế hoạch của mình.

Đêm qua, hắn đã ở trước cửa sổ quan sát rất lâu, từ sớm hắn đã phát hiện ra có người núp trong bóng tối để theo dõi hắn.

Mà trong Đông Hán xưởng này, hiện giờ Bắc Đường Yêu làm gì có thực lực lớn đến như thế chứ, cho nên hắn đã xác định, đó chỉ có thể là người của Tiêu Hướng Vãn.

Hắn cố ý yêu cầu Thôi Phó Quân cầm lấy khôi giáp, đi tráo đổi với Bắc Đường Yêu, nếu Tiêu Hướng Vãn nhận được tin tức này, sẽ không nắm rõ được trong khôi giáp sẽ có những gì, nên nàng sẽ không dám hấp tấp xuất thủ, mà cách tốt nhất chính là, đem khôi giáp của hắn tráo đổi với khôi giáp của Bắc Đường Yêu.

Cho nên, dường như Tiêu Hướng Vãn đã giúp cho Bắc Đường Yêu tránh được cạm bẫy, nhưng trên thực tế lại tự đánh trúng bẫy mình, bởi vì từ đầu chí cuối, bộ khôi giáp dính độc này, không phải là chuẩn bị cho Bắc Đường Yêu, mà chính là chuẩn bị cho hắn đấy chứ.

Hắn đã uống hơn phân nửa số thuốc giải trước khi mặc lên bộ khôi giáp này, nên căn bản hắn sẽ không sao cả, nhưng hắn là ai, hắn chính là Quân trưởng của Thần Vũ Quân, tất nhiên, bọn họ sẽ đòi lại cho hắn một cái công đạo, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho kẻ đã đầu độc hắn.

Đồng thời, vào sáng nay, hắn đã cho người mang bữa ăn sáng qua cho Bắc Đường Yêu, trên đôi đũa đã được tẩm độc.

Bởi vì thức ăn không có độc, cho nên khi bọn họ ăn vào, cũng sẽ không phát hiện ra, sau khi đến thao trường, chất độc đúng thời gian sẽ từ từ bùng phát ở trong lòng bàn tay hắn, vào lúc này, chắc hẳn lòng bàn tay của Bắc Đường Yêu đã xuất hiện vết sưng đỏ rồi.

Chỉ cần cộng thêm vào lời nói của đại phu, thì Bắc Đường Yêu, chính là thứ mà ngàn người chỉ đến, mười ngàn Thần Vũ Quân sẽ xé xác hắn, cho dù hắn không chết, thì chỗ này cũng không có đất cho hắn dung thân, hắn cũng chỉ có thể bò về nơi ở của mình, và làm con chó ở trước mặt vị chủ tử kia của hắn mà thôi!

Phốc..

Thanh Dã lại phun ra thêm một ngụm máu lớn, trong lòng chỉ cảm thấy cơn đau dữ dội muốn lật tung cả lục phủ ngũ tạng mình, nhưng khi nghĩ đến cảnh tượng, tên nam nhân ở trước mặt hắn sắp sửa bị vô số Thần Vũ Quân chà đạp, giẫm nát, hắn không khỏi vạn phần kích động, vô cùng thích thú!

Ánh mắt của Thanh Dã lại rơi trên người của Tiêu Hướng Vãn đang đứng ở bên cạnh, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng, e rằng ả cũng chẳng biết ả ngu xuẩn biết bao nhiêu. Quyền lực, âm mưu, cho đến bây giờ, nó không phải là thứ đồ chơi của những người nữ tử, bằng không, ả chỉ có thể nhận lấy một kết cục thảm hại như thế này mà thôi!

Tiêu Hướng Vãn mở miệng nói: “Nếu đã như vậy, còn chần chờ gì nữa? Không mau đi kiểm tra kỹ càng cho ta, một người cũng không được bỏ sót!”

Mọi người đều dang rộng lòng bàn tay ra, hai hàng thị vệ ở phía sau của Tiêu Hướng Vãn lập tức được huy động bước tới, vây kín bọn họ.

Bắc Đường Yêu vẫn đứng một mình ở trên khán đài, gió thổi bay sợi tóc, che khuất đi nửa gò má hắn, khiến hắn trở nên mị hoặc và thần bí hơn.

Người hán tử ở hướng tây nhìn vào bàn tay của Bắc Đường Yêu, rồi hét to: “Kiểm tra hắn trước đã!”

Trong lúc nhất thời, mọi người đều dừng lại, nhìn về phía Tiêu Hướng Vãn.

Tiêu Hướng Vãn gật đầu với thị vệ bên cạnh nói: “Ngươi đến đó kiểm tra đi.”

Bắc Đường Yêu nhướng mày, vươn đôi bàn tay có những khớp xương rõ ràng ra, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía hắn, trong chốc lát trở nên bồn chồn hẳn lên, khi nhìn thấy hai bàn tay của vị nam tử giờ đã đỏ ửng một mảng!

Thấy vậy, đôi mắt của Thanh Dã lóe lên một chút ý cười sảng khoái, Bắc Đường Yêu, cuộc sống của ngươi, ngày hôm nay đến đây là chấm hết!

- -- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

Chương 73: Tâm cơ thì đã sao. (2)

“Bùm.” Khi tiếng trống vang lên, cả hai đều bắt đầu động thủ.

Nội lực của Thanh Dã thâm hậu, nhảy vọt lên trời, mang theo một luồng ánh sáng, hào khí ngạo nghễ.

Trái lại, Bắc Đường Yêu thì vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn trông có chút bi thảm.

Mũi kiếm lành lạnh, gió thổi vi vu.

Sau một vài trận giao thủ, không như mọi người mong đợi, trong thời gian ngắn Thanh Dã đã có thể bắt được Bắc Đường Yêu.

Ngược lại, những đường kiếm của Bắc Đường Yêu đều nghiêng về phía trước, tư thái thiên phong, đã in sâu vào tâm trí họ.

Mỗi một lần, lưỡi dao sắc bén sắp đâm vào tim của Bắc Đường Yêu, thì hắn đều có thể né tránh nguy hiểm, khiến cho tất cả mọi người điều không thể rời mắt.

“Mau! Giết hắn! Giết hắn đi!”

Có tiếng hô hào pha lẫn tiếng giết chóc ở phía dứới khán đài, đôi khi im lặng, đôi khi giống như một ngọn núi phun trào, và không nắm rõ được là kẻ nào đang hét lên.

Sau khi giao thủ được một lúc lâu, Bắc Đường Yêu đã quá quen thuộc với các chiêu thức cũng như thói quen không chút kiêng kỵ và vô lương tâm của Thanh Dã.

Ngu Vãn Ca nheo mắt theo dõi Thanh Dã trên khán đài, nhìn thấy hắn vẫn còn chưa dùng hết sức lực, khóe miệng hiện lên một chút giễu cợt, tự cho mình là thông minh, thông minh quá thì sẽ bị sự thông minh đó làm hại hắn.

Tên hán tử đứng ở bên cạnh Ngu Vãn Ca không khỏi quay đầu nhìn về phía vị thiếu niên mặc áo choàng đen đang cầm thanh kiếm trên tay, hắn chỉ cảm thấy được một vẻ kiêu ngạo và sự khinh thường thiên hạ được ẩn hiện trong đôi mắt đen láy sâu như biển cả của nàng mà thôi.

Ngu Vãn Ca không hề hay biết rằng, bất luận nàng ẩn nhẫn và kìm nén như thế nào đi chăng nữa, nhưng có một số thứ đã ngấm vào xương của nàng, trong lúc vô tình sẽ tự động tuôn ra.

Thanh Dã bay lên, trường kiếm từ trên đỉnh đầu chém xuống, sắc bén đến tột cùng, Bắc Đường Yêu khuỵu gối xuống, giơ tay chống cự, bởi vì nội lực không đủ, chỉ có thể mượn sức của mặt đất, trợ lực chống lại hắn.

Sau vài lần giao thủ, tuy không ai bị những vết thương trí mạng, nhưng trên người đã có không ít vết máu.

Thanh Dã bay lên không trung, dùng sức kiếm muốn đâm xuyên qua cổ của Bắc Đường Yêu, nhưng đồng thời Bắc Đường Yêu cũng đã ra tay, trong lúc mọi người còn đang suy đoán ai sẽ là kẻ thắng người thua, thì Thanh Dã đột nhiên từ trên không trung rơi xuống, và phụn ra một ngụm máu đen.

Bắc Đường Yêu cười nhạt rồi thu kiếm về, không có thừa dịp kẻ khác gặp nguy mà tiến tới.

Dưới khán đài, mọi người đều im lặng trong chốc lát, không thể chấp nhận được tình cảnh vừa xảy ra ở trước mặt, sau đó là không ngừng bàn tán ồn ào.

“Sao vậy, vì sao Quân trưởng lại có thể nôn ra máu được chứ?”

“Phải nha, làm sao Quân trưởng có thể từ trên không té xuống được chứ?”

“Chẳng lẽ, Bắc Đường Yêu thâm tang bất lộ, âm thầm động thủ?”

“Không thể nào.. Ta vẫn chưa thấy hắn ra tay mà.. Để xem quyết định như thế nào đã.”

Tiêu Hướng Vãn lập tức đứng dậy, đi tới chỗ Thanh Dã: “Thanh Dã.. Thanh Dã.. ngươi bị sao vậy?”

Thanh Dã muốn mở miệng, nhưng đã phun ra một ngụm máu khác, Tiêu Hướng Vãn lo lắng nói: “Còn không mau truyền đại phu!”

Trận đấu liền bị đứt đoạn, đại phu rất nhanh đã chạy tới, và sau khi chẩn đoán, liền nói: “Quân trưởng đã bị trúng độc, nhưng ta đã thi ngân châm rồi, tạm thời Quân Trưởng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”

“Trúng độc? Tại sao lại bị trúng độc?” Bên dưới lại lần nữa náo động.

Sau khi chìm ngập trong những câu hỏi dồn dập, thì nhiều suy đoán khác lại nổi lên.

Hầu hết các Thần Vũ Quân đều cho rằng sự cố này có thể là tác phẩm của Cẩm Y Vệ gây nên, tuy nhiên một số người lại nghi ngờ sự cố này xảy ra với những đối thủ lọt vào trận đấu cuối cùng.

“Trúng độc? Chuyện này sao có thể xảy ra được! Ta nhất định phải tìm ra hung thủ, đem đầu của hắn treo trước cổng thành!” Tiêu Hướng Vãn tức giận nói, và đôi mắt ác liệt quét từng đám người ở phía dưới.

Đại phu nói: “Chất độc này được bôi lên khôi giáp, lúc Quân Trưởng bị thương, khi máu tiếp xúc với chất độc trên áo giáp, nó mới dần dần thấm vào cơ thể của Quân trưởng, mới thành ra như thế này.”

Lời nói của đại phu, khiến mọi người hướng vào Bắc Đường Yêu, dù sao võ công của Thanh Dã cũng hơn Bắc Đường Yêu một bậc, trong khi giao chiến, Thanh Dã chỉ cần một vài chiêu thì đã có thể giải quyết cực kỳ nhanh chóng, chỉ có Bắc Đường Yêu vừa không đủ nội lực, vậy mà vẫn dây dưa lâu nhất.

Điều này khiến ai cũng tự hỏi, liệu hắn có động tay động chân lên chiếc khôi giáp để bảo đảm thắng lợi hay không.

Những lời chỉ trích trong đám đông dần dần tăng lên, thậm chí có người đã nhận định và chỉ thẳng vào Bắc Đường Yêu: “Này, có phải ngươi đã hạ độc Quân trưởng của bọn ta không?”

Bắc Đường Yêu nhướng mày nói: “Ta vốn dĩ không biết, hôm nay Quân trưởng sẽ tới tham gia cuộc thi đấu tranh tài, huống chi ta lại càng không biết, ta sẽ cùng một nhóm với Quân trưởng, vậy ta làm sao có thể hạ độc ngài ấy được chứ? Có phải ngươi đang có ý định di chuyển mục tiêu, phải chăng là do chính ngươi đã làm, rồi muốn xóa bỏ sự nghi ngờ, liền làm đạo tắc tung hô bắt kẻ trộm ư?”

Người nọ liền cứng họng, không thể phản bác câu nào, mọi người xung quanh nhất thời cũng nhìn hắn một cách khác thường, hắn ta tức giận, sắc mặt cũng đã đen lại thành một cái nồi than.

Ngay lúc này, đại phu đã mở miệng nói: “Kỳ thực muốn tìm ra hung thủ cũng không khó. Chất độc này được bôi lên khôi giáp, chất độc có vị hơi ngọt, cho dù không để lại vết thương, nhưng một khi đụng đến nó, thì bàn tay sẽ bị đỏ và sưng tấy, chỉ cần kiểm tra lòng bàn tay của các chư vị ở đây, liền sẽ biết được ai là hung thủ?“.

Thanh Dã nằm trên mặt đất, nơi khóe miệng vẫn còn không ngừng phun ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt, nếu như trong đôi mắt đó không ánh lên chút tính toán xảo quyệt, thì trông hắn như thể là một kẻ vô tội bị người ta hãm hại vậy.

Từ đầu đến cuối, đôi mắt của Thanh Dã vẫn đổ dồn về phía Bắc Đường Yêu, thực ra thì, sau bốn hiệp thi đấu của ngày hôm qua, hắn đã có thể kết luận được rằng, trong cuộc tranh tài của ngày hôm nay, Tiêu Hướng Vãn nhất định sẽ giở trò, để đạt được mục đích, hắn giữa chừng phải thay đổi kế hoạch và cũng tận dụng cơ hội, mượn tay của Tiêu Hướng Vãn để thực hiện kế hoạch của mình.

Đêm qua, hắn đã ở trước cửa sổ quan sát rất lâu, từ sớm hắn đã phát hiện ra có người núp trong bóng tối để theo dõi hắn.

Mà trong Đông Hán xưởng này, hiện giờ Bắc Đường Yêu làm gì có thực lực lớn đến như thế chứ, cho nên hắn đã xác định, đó chỉ có thể là người của Tiêu Hướng Vãn.

Hắn cố ý yêu cầu Thôi Phó Quân cầm lấy khôi giáp, đi tráo đổi với Bắc Đường Yêu, nếu Tiêu Hướng Vãn nhận được tin tức này, sẽ không nắm rõ được trong khôi giáp sẽ có những gì, nên nàng sẽ không dám hấp tấp xuất thủ, mà cách tốt nhất chính là, đem khôi giáp của hắn tráo đổi với khôi giáp của Bắc Đường Yêu.

Cho nên, dường như Tiêu Hướng Vãn đã giúp cho Bắc Đường Yêu tránh được cạm bẫy, nhưng trên thực tế lại tự đánh trúng bẫy mình, bởi vì từ đầu chí cuối, bộ khôi giáp dính độc này, không phải là chuẩn bị cho Bắc Đường Yêu, mà chính là chuẩn bị cho hắn đấy chứ.

Hắn đã uống hơn phân nửa số thuốc giải trước khi mặc lên bộ khôi giáp này, nên căn bản hắn sẽ không sao cả, nhưng hắn là ai, hắn chính là Quân trưởng của Thần Vũ Quân, tất nhiên, bọn họ sẽ đòi lại cho hắn một cái công đạo, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho kẻ đã đầu độc hắn.

Đồng thời, vào sáng nay, hắn đã cho người mang bữa ăn sáng qua cho Bắc Đường Yêu, trên đôi đũa đã được tẩm độc.

Bởi vì thức ăn không có độc, cho nên khi bọn họ ăn vào, cũng sẽ không phát hiện ra, sau khi đến thao trường, chất độc đúng thời gian sẽ từ từ bùng phát ở trong lòng bàn tay hắn, vào lúc này, chắc hẳn lòng bàn tay của Bắc Đường Yêu đã xuất hiện vết sưng đỏ rồi.

Chỉ cần cộng thêm vào lời nói của đại phu, thì Bắc Đường Yêu, chính là thứ mà ngàn người chỉ đến, mười ngàn Thần Vũ Quân sẽ xé xác hắn, cho dù hắn không chết, thì chỗ này cũng không có đất cho hắn dung thân, hắn cũng chỉ có thể bò về nơi ở của mình, và làm con chó ở trước mặt vị chủ tử kia của hắn mà thôi!

Phốc..

Thanh Dã lại phun ra thêm một ngụm máu lớn, trong lòng chỉ cảm thấy cơn đau dữ dội muốn lật tung cả lục phủ ngũ tạng mình, nhưng khi nghĩ đến cảnh tượng, tên nam nhân ở trước mặt hắn sắp sửa bị vô số Thần Vũ Quân chà đạp, giẫm nát, hắn không khỏi vạn phần kích động, vô cùng thích thú!

Ánh mắt của Thanh Dã lại rơi trên người của Tiêu Hướng Vãn đang đứng ở bên cạnh, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng, e rằng ả cũng chẳng biết ả ngu xuẩn biết bao nhiêu. Quyền lực, âm mưu, cho đến bây giờ, nó không phải là thứ đồ chơi của những người nữ tử, bằng không, ả chỉ có thể nhận lấy một kết cục thảm hại như thế này mà thôi!

Tiêu Hướng Vãn mở miệng nói: “Nếu đã như vậy, còn chần chờ gì nữa? Không mau đi kiểm tra kỹ càng cho ta, một người cũng không được bỏ sót!”

Mọi người đều dang rộng lòng bàn tay ra, hai hàng thị vệ ở phía sau của Tiêu Hướng Vãn lập tức được huy động bước tới, vây kín bọn họ.

Bắc Đường Yêu vẫn đứng một mình ở trên khán đài, gió thổi bay sợi tóc, che khuất đi nửa gò má hắn, khiến hắn trở nên mị hoặc và thần bí hơn.

Người hán tử ở hướng tây nhìn vào bàn tay của Bắc Đường Yêu, rồi hét to: “Kiểm tra hắn trước đã!”

Trong lúc nhất thời, mọi người đều dừng lại, nhìn về phía Tiêu Hướng Vãn.

Tiêu Hướng Vãn gật đầu với thị vệ bên cạnh nói: “Ngươi đến đó kiểm tra đi.”

Bắc Đường Yêu nhướng mày, vươn đôi bàn tay có những khớp xương rõ ràng ra, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía hắn, trong chốc lát trở nên bồn chồn hẳn lên, khi nhìn thấy hai bàn tay của vị nam tử giờ đã đỏ ửng một mảng!

Thấy vậy, đôi mắt của Thanh Dã lóe lên một chút ý cười sảng khoái, Bắc Đường Yêu, cuộc sống của ngươi, ngày hôm nay đến đây là chấm hết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.