Sau khi Bắc Đường Yêu rời đi, Tiêu Hướng Vãn đã tát một cái bạt tay vào mặt Liễu Chi, nước trà mai tử ở trong tay Liễu Chi đã trào ra rất nhiều và vẩy lên trên mu bàn tay của nàng.
“Hừ, ngươi trung thực lắm đúng không, trung thực đến độ khiến cho công tử nghĩ rằng ta lừa hắn ư, rồi để ngươi thừa dịp nhúng chân vào sao hả?”Tiêu Hướng Vãn tức giận mắng.
Đôi mắt của Liễu Chi đã ửng hồng, hai má nhanh chóng sưng lên, lắc đầu nói:“Không…Không phải như vậy…Nô tỳ … Nô tỳ chỉ muốn…”
“Bốp..”
Liễu Chi chưa kịp nói hết lời, Tiêu Hướng Vãn đã tát vào mặt Liễu Chi thêm một lần nữa: “Ngươi muốn gì hả? Ngươi muốn gì! Đừng tưởng rằng công tử khen ngươi dịu hiền, thì nghĩ là hắn sẽ thích ngươi, còn không biết nhìn lại mình sao hả, chỉ là một thứ tiện tỳ mà thôi!”
Liễu Chi cắn môi không nói gì, nước mắt chảy ròng ròng trên má:“Tiểu thư, thực sự Liễu Chi cũng chưa từng có tâm tư này, hay là, tiểu thư cứ đày nô tỳ đến phòng chứa củi đi, như vậy tiểu thư sẽ không cần phải lo lắng nữa…”
Cơn tức giận của Tiêu Hướng Vãn vừa mới dập tắt lại liền xông lên, lần nữa vung tay tát vào má của Liễu Chi:“Ta lo lắng? Ta lo lắng khi nào hả? Ngươi chỉ là một kẻ tiện tỳ vô dụng, có đáng để ta phải lo lắng không? Cho dù công tử mắt có bị mù thì cũng sẽ không bị ngươi quyến rũ, công tử hiền lành, tốt bụng, lại dễ tính, nhưng không có nghĩa, ngươi muốn làm gì với công tử người ta thì làm!“.
Liễu Chi ra sức gật đầu, không dám lên tiếng, Tiêu Hướng Vãn rút chiếc trâm trên đầu ra, nhìn vào khuôn mặt thanh tú của Liễu Chi, muốn rạch xuống đó một đường, nhưng lại sợ Bắc Đường Yêu nghĩ rằng, nàng tâm địa độc ác, nên không còn cách nào khác, liền đâm xuống đôi tay của Liễu Chi.
Một trận đau đớn truyền tới, chén trà trong tay của Liễu Chi rơi xuống đất, Tiêu Hướng Vãn nhẹ giọng nói:“Mặc dù ta rất muốn đuổi ngươi đến phòng chứa củi, nhưng nếu để công tử phát hiện, nhất định, hắn sẽ cho rằng ta lòng dạ nhỏ mọn. Vì thế, ngươi không cần đi đâu cả, chỉ cần ở bên cạnh phục vụ ta, ta chỉ muốn cho công tử biết rằng, tiện tỳ thì chỉ có thể là một kẻ tiện tỳ rẻ tiền mà thôi.”
Tiêu Hướng Vãn khinh thường liếc nhìn nàng một cái, sau đó thì xoay người rời đi.
Liễu Chi nhướng mắt lên nhìn, cúi đầu xuống nhặt những viên gạch vụn trên mặt đất rồi ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng của Tiêu Hướng Vãn, một tia ác ý dâng trào trong đôi mắt mông lung tràn ngập hơi nước kia.
Ngày tháng cứ trôi qua như vậy, dưới sự hướng dẫn của Uông Trực, võ công của Bắc Đường Yêu ngày càng tinh tấn hơn, cả con người cũng ngày càng trở nên thâm trầm sâu sắc hơn.
Ngày thường, Ngu Vãn Ca vẫn luôn theo sát hắn, dù là lúc luyện võ hay là lúc dùng cơm, hắn cũng không cho phép nàng rời khỏi tầm mắt hắn. Không còn giống như lúc trước nữa, cả hai người cũng đã thiếu đi sự ấm áp vốn có trước đây, dường như giữa bọn họ, mối liên hệ gắn kết nhau cũng chỉ còn lại lợi ích mà thôi.
Nét mặt tươi cười của hắn đối với nàng càng ngày càng ít, có khi cả ngày cũng không nói một lời, mà Ngu Vãn Ca vốn đã im lặng, chủ động mở miệng nói chuyện với hắn càng là không thể.
Đã hai tháng trôi qua, Ngu Vãn Ca nhìn bóng dáng quen thuộc ấy mà cảm thấy vô cùng xa lạ, thậm chí bản thân nàng cũng đã tự hỏi, liệu đây có phải là vị thiếu niên mà nàng đã từng đưa ra khỏi cung hay không.
Đối với Uông Trực, hắn khom lưng khụy gối, hết sức lấy lòng. Đối với Tiêu Hướng Vãn, thì luôn ân cần hỏi han, dung túng không thôi.
Khi cả hai đối mặt nhau, chỉ có sự im lặng vô biên và sự tĩnh mịch vô cùng, mà hắn chỉ yêu cầu nàng một điều duy nhất, đó chính là không được rời khỏi tầm mắt của hắn.
Chỉ khi vào lúc nửa đêm, người nam tử này, vẫn luôn ôm chặt nàng vào trong vòng tay hắn. Hết lần này đến lần khác, miêu tả đường nét tinh xảo trên khuôn mặt nàng, và thì thầm tên nàng.
Ba tháng sau, gió mùa thu đã tiêu điều tàn úa, và sinh thần của Bắc Yến đế sắp được cử hành.
Uông Trực ngồi trên ghế chủ vị, nhìn Bắc Đường Yêu và Tiêu Hướng Vãn đứng ở hai bên, rồi nhìn Ngu Vãn Ca đang đứng yên ở đằng xa.
“Trong vài ngày tới, sinh thần của Bệ hạ sẽ được tổ chức, và lần này, chính là thời điểm tốt nhất để đưa Cửu Hoàng tử trở về.” Uông Trực trầm ngâm nói, thái độ đối với Bắc Đường Yêu cũng thân thiện hơn.
Trong mắt Bắc Đường Yếu lóe lên một vệt sáng, cuối cùng thì hắn đã có thể trở về?
Tiêu Hướng Vãn nhìn người nam tử ở trước mặt mà có chút thất thần, nhưng cuối cùn, cũng chỉ cúi đầu không nói gì.
“Có điều, Tứ hoàng tử và những người khác cũng không phải là những kẻ dễ dàng hòa hợp, mong rằng Cửu điện hạ sau khi vào cung rồi, hy vọng ngài làm bất cứ chuyện gì cũng phải trở nên cẩn thận hơn, gia gia ta nhất định sẽ trung thành, tận lực vì Cửu điện hạ đây.” Uông Trực đứng dậy, chắp tay cúi đầu nói với hắn.
Bắc Đường Yêu vội vàng nói đỡ, quỳ xuống mặt đất:“Đốc công chê cười rồi, ta tuy là hoàng tử, nhưng cũng hiểu rõ, tất cả mọi thứ ngày hôm nay ta có được, đó đều là nhờ vào Đốc công ban tặng, nếu đốc công không hết lòng dạy dỗ ta, thì ta không thể có được ngày hôm nay, vẫn sẽ là một nô tài ở Nghiêm Hàn Viện, thậm chí còn không bằng một nô tài.”
Uông Trực khom người liếc nhìn Bắc Đường Yêu một cái rồi nói:“Cửu điện hạ khiêm tốn rồi, Cửu điện hạ tư chất thông minh, là rồng giữa mọi người. Chẳng qua, ông trời chiếu cố cho gia gia ta, cho ta cơ hội này, mới để ta có cơ hội giúp đỡ Cửu điện hạ. Cho dù không có gia gia ta, thì ngày nào đó, Cửu điện hạ cũng sẽ chính là một vị tướng vô cùng nhân tài, được vạn dân tôn thờ.”
Bắc Đường Yêu dập đầu trên đất, trầm giọng nói:“Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, đốc công đối với ta ân trọng như núi, cho dù ta được thịnh sủng, thì đốc công vẫn mãi là ân nhân của ta, về điểm này, vĩnh viễn sẽ không thay đổi được.”
Tiêu Hướng Vãn thấy vậy, liền mở miệng nói:“Nghĩa phụ, lời này của Cửu điện hạ nói rất có lý, võ công của Cửu điện hạ đều do chính tay người dạy dỗ, một ngày là thầy thì cả đời là cha, không bằng người thu ngài ấy làm nghĩa tử đi, như vậy, thứ nhất, cha con đồng tâm, ở trong triều còn ai có thể dám lung lay người nữa.”
Trong mắt Uông Trực lóe lên một chút ánh sáng, nổi giận nói:“Hướng Vãn, con đang nói bậy gì đấy? Cửu điện hạ chính là đương kim hoàng tử, làm sao có thể nhận gia gia ta là cha được? Con quả nhiên là hồ ngôn loạn ngữ!“.
Bắc Đường Yêu trực tiếp mở miệng nói:“Mặc dù bệ hạ chính là phụ thân thân sinh của ta, nhưng lại để cho ta chịu nhiều ức hiếp, tự sanh tự diệt, nhưng đốc công thì lại cứu ta khỏi dầu sôi lửa bỏng, hết lòng bồi dưỡng ta, ân này cao như núi, ở trong lòng ta, ngài chính là cha. Nghĩa phụ, xin nhận một lại từ ta.”
Bắc Đường Yêu nặng nề dập đầu xuống đất ba cái, vẻ mặt của Uông Trực đầy xúc động, vội vàng đỡ hắn dậy”Thôi..Thôi… đứa bé ngoan… Ngày sau nghĩa phụ sẽ giúp ngươi đăng vinh đại thống, để cho những kẻ đã từng coi thường ngươi, phải hối hận mới thôi!”
Ngu Vãn Ca nhìn cảnh tượng cảm động của phụ từ tử hiếu, mà trong lòng không khỏi có chút kích động. Một năm, đã tròn một năm kể từ lúc nàng bước chân ra khỏi cửa tù, cuối cùng, nàng lại có thể tiến lại gần thêm một bước để gặp được hắn, Hách Liên Thành.
Nàng không biết mình còn có thể chịu đựng được bao lâu. Nhưng nàng biết, mỗi một năm, mỗi một ngày, đều rất dài, là hận thù chống đỡ sự gầy yếu của nàng. Dường như chỉ có máu tươi mới có thể xoa dịu sự xao động và bồn chồn trong lòng nàng.
Sau khi rời khỏi Uông Trực.
Bắc Đường Yêu liền phái người đi điều tra nhất cử nhất động của Tứ hoàng tử.
Tiêu Hướng Vãn ở bên cạnh, ánh mắt nhìn về phía Ngu Vãn Ca, lạnh lùng nói: “Ngu Vãn Ca, ta cho ngươi biết, ngươi đừng tưởng rằng công tử đã từng chăm sóc ngươi, thì ngươi sẽ vọng tưởng được từ thấp mà bay lên đầu cành. Từ đầu chí cuối, hắn sủng ái ngươi, cũng chỉ là vì bảo vệ cho ta mà thôi. Đến một ngày nào đó, hắn không cần ngươi nữa, thì ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Ngu Vãn Ca chỉ lặng lẽ nhìn xuống đất, cũng không nói gì.
Tiêu Hướng Vãn chỉ hận không thể xé xác nàng ta ra từng mảnh. Mỗi khi nhớ đến, hàng đêm, công tử vẫn luôn ở bên cạnh ả cho đến tận bây giờ, hận không thể giết chết ả ta một cách nhanh chóng!
Bắc Đường Yêu ngẩng đầu nhìn về phía hai người đang đứng, trong lòng cảm thấy đau đớn vô cùng.
Vãn Vãn, tại sao ta vẫn luôn cảm thấy, nàng càng ngày càng cách xa ta thế này.