Lông mày của Bắc yến đế cũng cau lại.
Vốn dĩ Thường Thanh Thụ kia, có ngụ ý rằng, muốn hắn bốn mùa xanh tốt, bất tử quanh năm.
Nhưng hiện giờ, ở tại nơi này đã khô héo lụi tàn.
Ánh mắt Của Bắc Đường Hải cũng rơi lên cây Thường Thanh Thụ.
Sau khi uống cạn ly rượu, khoé miệng hắn nhếch lên một chút giễu cợt.
Dường như, ngay từ đầu, hắn đã đánh giá quá thấp Bắc Đường Yêu rồi.
Không ngờ, chỉ vài tháng hắn lãnh binh xuất chiến. Sau khi trở về, vị hoàng tử sa cơ thất thế trước kia, giờ đã trở thành một vị hoàng tử có thể tồn tại trong hoàng cung này.
“Bệ hạ, đây là điềm xấu! Thường Thanh Thụ vì sao lại khô héo... Điều này...” Một lão thần lên tiếng.
Thường Thanh thụ bị khô héo, há chẳng phải bảo rằng tuổi thọ sắp đến hồi kết thúc ư?
Điềm xấu như vậy xuất hiện trong ngày sinh thần của Bắc Yến đế, thực sự không phải là chuyện tốt gì.
Bầu không khí ở trong triều đình nhất thời chìm xuống, ánh mắt của mọi người đều rơi vào vị nam tử áo bào tím kia.
Ánh mắt của Bát hoàng tử vô tình quét qua Ngu Vãn Ca, hắn thậm chí không biết là vì sao, lại chú ý đến nàng.
Nhưng suy nghĩ kĩ lại, có lẽ là do sự sắc bén của nàng ngày hôm đó, hay là lời nói hung ác mà nàng nói với hắn, hoặc cũng có thể, trời sinh bản tính nàng tàn nhẫn lại càng vô tình thu hút sự hấp dẫn của hắn chăng.
Bắc Đường Diệp, vị hoàng tử chưa từng gặp mặt qua, cũng đang liếc nhìn vị Cửu hoàng đệ này của mình.
“Cửu hoàng tử, hôm nay là ngày sinh thần của bệ hạ…Ngài làm sao có thể…” Một tên đại thần chuẩn bị bước lên để khiển trách.
Đột nhiên, Thường Thanh Thụ ở trong tay của Bắc Đường Yêu chợt biến đổi, thân cây vốn dĩ đang héo úa lụa tàn nay bỗng nhiên hóa thành một ngọn lửa, sáng chói rực cháy ở trên khay.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều bị ánh lửa ở trong tay hắn thu hút.
Ở trên khay, lửa cháy bập bùng trông có chút quỷ dị.
Sau khi bùng lên một ngọn lửa to lớn, dần dần co rút lại rồi tắt hẳn.
Bỗng nhiên, ở trên khay, một Thường Thanh Thụ bằng vàng ròng dần dần hiện ra.
Vàng bị lửa đốt càng ngày càng tinh khiết, toàn bộ lớp gỗ đã biến thành tro tàn.
Trên cây còn có vài viên ngọc quý, từ xa nhìn đến,trông thật lôi cuốn và hấp dẫn ánh nhìn.
Bắc Đường Yêu mang Thường Thanh Thụ bằng vàng ròng dâng lên, mở miệng nói:“Thường Thanh Thụ này do chính tay điêu sư quỷ thủ chế tạo dâng tặng cho phụ hoàng, ngụ ý vạn thọ vô cương.”
Tâm trạng Bắc Yến đế vô cùng hứng khởi, vỗ tay tán thưởng:“Tốt! Quả nhiên là một món lễ vật độc đáo! Không hổ là nhất sư thượng hạng của Bắc Yến đế ta!”
Mọi người đều rối rít phụ họa theo, Bắc Đường Yêu không nóng không lạnh, tiếp tục nói: “Thường Thanh thụ dập dìu tỏa sáng rực rỡ, nhất định phụ hoàng sẽ phúc thọ an khang, đem lại ấm no cho vạn dân.”
Trong lúc nhất thời, mọi người ai nấy cũng đều phải thở dài trước sự khéo léo và tâm tư linh xảo của Cửu điện hạ này.
Bắc Yến giàu có và sung túc, lễ vật gì hoàng đế cũng đã nhìn thấy qua. Cây Thường Thanh Thụ bằng vàng ròng này cũng không mấy hiếm lạ, nhưng cảnh tượng thân cây được đun trong lửa nóng, rồi dần xuất hiện, thực khiến người xem mãi không quên được.
Bắc Đường Diệp đem ly rượu ở trong tay đặt lên trên bàn, đáy mắt thoáng qua chút lạnh lùng.
Xem ra hắn đã xem thường vị Cửu đệ này, hắn mở miệng nói:“Quả nhiên Cửu đệ rất có bản lĩnh. Còn nhớ, ngày trước phụ hoàng đã phái hai vị các lão trong triều đi mời điêu sư quỷ thủ về khắc cho phụ hoàng một tấm bảng hiệu, còn ban thưởng vạn lượng hoàng kim. Nhưng điêu sư quỷ thủ này lại chặn đuổi hai vị các lão ra khỏi cửa. Cũng vì chuyện này, mà phụ hoàng vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối. Nhưng lần này, Cửu đệ lại hoàn thành tâm nguyện cho phụ hoàng, quả nhiên đã lập được đại công rồi.”
Ngu Vãn Ca quét mắt nhìn vị Thái tử vương triều của Bắc Yến.
Tướng mạo tuấn mĩ, không âm nhu như Bắc Đường Yêu, nhưng trong cặp mắt kia thì lại chứa đựng sự cay độc, chứng tỏ hắn cũng không phải là một nhân vật đơn giản gì.
Mặc dù, lời nói đều đang khen ngợi Bắc Đường Yêu. Nhưng bên trong, lại ám chỉ rằng, ngay cả hoàng đế còn không mời được điêu sư quỷ thủ, vậy mà, chỉ bằng một kẻ như Bắc Đường Yêu thì có thể. Ha..Không biết tâm tình của Bắc yến đế sẽ như thế nào đây.
Bắc Đường Yêu chỉ cười nói:“Thái tử điện hạ khen sai rồi, thần đệ chẳng qua chỉ là mượn hoa hiến phật. Chuyện điêu sư quỷ thủ trước đây cự tuyệt phụ hoàng là sự thật. Vì thế, hắn luôn cảm thấy bất an và canh cánh trong lòng. Cho nên, trong ba năm qua, hắn đã tự tay điêu khắc cây Thường Thanh Thụ bằng vàng ròng này để dâng tặng bệ hạ. Vừa hay, đúng lúc thần đệ đến tìm hắn, hắn cũng đã làm xong, liền giao nó cho thần đệ, bảo đệ mang đến dâng tặng phụ hoàng, để biểu đạt thành ý của hắn đối với phụ hoàng mà thôi.”
Chân mày vẫn đang nhíu chặc của Bắc Yến đế giờ đã buông lỏng không ít, nói:“Làm khó tấm lòng con rồi, trở về thì hãy thay trẫm đi một chuyến, trọng thưởng cho quỷ thủ đi.”
“Nhi thần tuân chỉ.”
Đôi mắt của Bắc Đường Diệp trở nên u ám.
Lúc trước, tên thái giám nhỏ bé đụng vào người Ngu Vãn Ca, chính là do hắn phái tới.
Vốn định nhân cơ hội rắt bột lên đó để ăn mòn khúc gỗ, nhưng cây cổ thụ mà hắn thấy, cũng chỉ là đồ ngụy trang mà thôi!
Bắc Đường Yêu ngồi sau Bắc Đường Tuyết.
Ngu Vãn Ca thì đứng cạnh bên Bắc Đường Yêu, hai người nhìn nhau, khẽ gật đầu.
Nhân cơ hội, Bắc Đường Yêu nhét vào trong tay nàng một chiếc bình sứ, thấp giọng dặn dò gì đó.
Ngu Vãn Ca gật đầu một cái, nhìn xem xung quanh không ai để ý nàng, thì lặng lẽ lui xuống.
Bắc Đường Hải nhìn theo bóng lưng nàng, đôi mắt như một con chim đại bàng sắc bén nheo lại, cũng đứng dậy, xin lui xuống.
Ngu Vãn Ca đi đến phòng ăn nhỏ ở bên trong Càn khôn điện.
Bên trong mọi người đều tấp nập đi ra đi vào, tất cả đều đang bận rộn chuẩn bị cho bữa ăn.
Một tên thái giám quản sự tiến lên phía trước hỏi:“Chẳng hay….”
“Cho đến bây giờ, Cửu điện hạ vẫn chưa có rượu. Cho nên, đã phái ta đến nhắc nhở.”
Vị thái giám quản sự có chút sững sờ. Hình như, trong danh sách không có tên của vị Cửu hoàng tử này.
Nhưng dẫu sao, hắn đã ở trong cung nhiều năm, nên đã mau chóng chuẩn bị cho nàng một bình và hai ly rượu, rồi cúi đầu nói: “Nô tài tội đáng chết, già nua mắt mờ. Xin cô nương trở về nói lại với Cửu điện hạ chớ nên trách tội, hoa quả bánh ngọt, nô tài sẽ lập tức phái người đem qua đó.”
Ngu Vãn Ca khẽ gật đầu,bưng khay rượu, rồi rời đi.
Sau khi đi đến một hòn non bộ, nàng lấy ra chiếc bình sứ mà Bắc Đường Yêu đã giao cho, đổ vào bình rượu.
Nhẹ lắc bình rượu, rồi lại đặt chiếc bình sứ vào trong tay áo mình, xoay người rời đi.
Nhưng không ngờ được, trên đường đi, nàng đột nhiên đập mạnh vào lồng ngưc của một ai đó.
Bình rượu do bị chấn động, nên đã tràn ra, vẩy tung tóe lên khắp cả người.
“Lá gan của ngươi cũng không nhỏ nhỉ.” Một giọng nói trầm, vang lên trên đỉnh đầu của Ngu Vãn Ca.