Ngu Vãn Ca và Bắc Đường Yêu quay trở về tân phòng, đã có người ở đó chờ sẵn.
Sau khi dùng một ít điểm tâm đơn giản, hai người được chia ra hầu hạ, tắm rửa thay quần áo riêng.
Nhưng, bọn họ cùng lúc cho lui hạ nhân xuống, chỉ một mình ở trong thùng gỗ, dưới làn khói ám lượn lờ, trầm tư suy nghĩ.
Cả hôn lễ có chút không tuân theo trình tự vốn có của nó, cứ như thể.. muốn cưới nàng, thì hắn cứ cưới thôi..
Bắc Đường Yêu lờ mờ nhận ra được một chút bất an, đôi mày xinh đẹp nhíu lại, ở trong sương mù, đôi mắt ngày càng sâu thẳm.
* * *
Ngu Vãn Ca đặt mình vào trong thùng gỗ, mùi hương cánh hoa lăn tăn trong nước, những đóa hoa nằm trên nước nghịch ngợm đáng yêu. Hoa Hải Đường là một loài hoa đau lòng nhất, dù có giẫm lên, không nhận lấy nó, thì tựa hồ vẫn khó mà thay đổi cái kết đau lòng này của nàng.
“Bắc Đường Yêu, có phải, trong biển cả mênh mông trắc trở này. Cuối cùng, trái tim trong suốt của ngài so với tảng đá cứng ở núi Côn Luân rồi sẽ trở nên bền bỉ hơn, cứng rắn hơn chăng.”
* * *
“Cô nương, đã trễ lắm rồi.” Người tỳ nữ ở bên ngoài, mở miệng nói.
Ngu Vãn Ca khoác lên mình chiếc áo lụa mỏng màu xanh nhạt, với ánh đèn lạnh lẽo, chậm rãi bước ra ngoài.
Lúc nàng bước ra, Bắc Đường Yêu đã ngồi chờ ở đó, nhìn lên mái tóc đen còn ướt và rủ xuống của nàng.
Hắn đặt nàng ngồi trước bàn trang điểm, cẩn thận giúp nàng lau khô tóc.
Từ trong gương đồng, Ngu Vãn Ca nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dịu dàng và đang chuyên chú lau khô mái tóc cho nàng, bộ dáng thận trọng như thể hắn đang đối xử với một thứ trân bảo vậy.
“Các ngươi lui ra đi.” Bắc Đường Yêu nói với những tỳ nữ.
Một tỳ nữ mở miệng nói: “Đốc công yêu cầu công tử, vào ban đêm không được thổi tắt nến.”
Trong mắt Bắc Đường Yêu lóe lên một chút lệ khí, đem chiếc khăn bông ở trên tay ném lên chiếc bàn trang điểm: “Cút!”
Dường như tỳ nữ có chút sợ hãi, cuối cùng theo chân mấy người lui ra ngoài.
* * *
Ngu Vãn Ca nhéo vào khuôn mặt anh tuấn của hắn, trầm giọng nói: “Có lẽ, Uông Trực đã phái người giam sát hai ta.”
Bắc Đường Yêu thì nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nàng, ánh mắt vẫn ác liệt.
* * *
Sau khi dập tắt nến, chỉ chừa lại đúng một ngọn đèn, từ ngoài cửa nhìn vào, mơ hồ còn có thể nhìn thấy hai bóng người ở trên giường.
“Vãn Vãn.. Ta bị thương rồi..” Bắc Đường Yêu vùi đầu vào cổ nàng, buồn bực nói.
Ngu Vãn Ca thì thào nói: “Chúng ta nên đuổi người ở bên ngoài đi trước đã.”
Lệ khí trong mắt của Bắc Đường Yêu vẫn chưa từng tan. Rồi sẽ có một ngày, hắn sẽ để Uông Trực, chết một cách thê thảm, đến xương cũng không được phép lưu lại!
Bắc Đường Yêu khẽ tựa vào người nàng.
Hai người ở rất gần nhau, hơi thở ấm áp phả vào cơ thể của hai người, hai má của Ngu Vãn Ca giờ đã đỏ bừng, nói: “Ngài kêu lên đi..”
Người nam nhân sững sốt, đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn người con gái ở trước mặt.
Ngu Vãn Ca thấy vậy, đưa tay nhéo một cái thật mạnh vào bên eo của Bắc Đường Yêu.
“Á..”
Ngu Vãn Ca đỏ mặt nhìn sang chỗ khác, lúc này, Bắc Đường Yêu mới phản ứng được, đôi mắt híp lại có chút nguy hiểm, nhìn người ngoài cửa, dường như đã dựa sát vào cả vách tường.
Thấy người ngoài cửa không có ý định rời đi, ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn về phía Bắc Đường Yêu.
Bắc Đường Yêu nhướng mày hỏi: “Vẫn phải tiếp tục?”
“Uhm..”
Ngu Vãn Ca đỏ mặt, mới vừa định đưa tay vặn eo của người nam tử, nhưng ai ngờ, hắn đã mạnh mẽ cắn vào đầu vai của nàng một cái.
“Ưm..” Ngu Vãn Ca rên lên một tiếng, Bắc Đường Yêu cũng không cắn thêm, nhưng xuyên qua lớp áo sam mỏng, cơ thể vẫn truyền đến một trận nóng bỏng ở trên vai nàng.
Ngoài cửa, tỳ nữa càng tiến lại gần hơn nữa, một trong số họ vô tình đụng vào cánh cửa, liền phát ra tiếng động, Bắc Đường Yêu lạnh lùng nói: “Ai!”
Mấy tên cung tỳ sợ hết hồn hết vía, liền nhao nháo chạy đi, sắc mặt của hai người lúc này mới tạm thời tốt lên một ít.
Ngu Vãn Ca đưa tay xoa xoa đầu vai mình, trên đầu vai xanh, xuyên qua lớp áo mỏng manh đã có thể nhìn thấy một vết cắn rõ to còn vương chút máu, nàng trợn tròn mắt nhìn Bắc Đường Yêu, nói: “Ngài thuộc họ nhà sói à?”
Bắc Đường Yêu ủy khuất nói: “Vãn Vãn, hôm nay, trên người ta có rất nhiều vết thương đó.”
Vừa nói, hắn vừa đưa tay đến trước mặt Ngu Vãn Ca: “Nàng xem, toàn là vết máu, nàng không biết đâu, những cành cây có nhánh gai nhọn khác với những cái cây bình thường khác. Mỗi lần ta đi qua, đều bị rạch cho trầy xước, nhìn nó như vậy, nhưng đều là những vết thương, đau nhói cả tim gan.”
Nhìn người nam tử giả vờ đáng thương ở trước mặt nàng, khóe miệng Ngu Vãn Ca cong lên, nhẹ nhàng dùng miệng thổi lên những vết thương ở trên bàn tay hắn.
Vẻ mặt Bắc Đường Yêu đầy mừng rỡ, không đợi Ngu Vãn Ca kịp phản ứng, hắn đã vươn tay xé toạc chiếc áo sam mỏng của nàng xuống, tựa như đang muốn kiểm tra vết thương mà hắn đã để lại ở trên người nàng: “Vết thương của ta sau khi được nàng thổi đã tốt hơn nhiều, vừa rồi ta có chút nặng tay, để ta giúp nàng thổi nhé..”
Lời nói của hắn chỉ dừng ở đó, trong đôi mắt màu lưu ly hiện rõ những vết sẹo trên bả vai của nàng, làn da trắng như ngọc được bao phủ bởi những vết roi nhỏ vụn.
Đôi mắt của hắn dần dần tối sầm lại, từ màu ngọc trong suốt lại chuyển sang thành màu đỏ tươi của máu, rồi lại biến thành màu tím quỷ dị, phủ đầy hơi nước, ngón tay không khỏi run lên.
Cả hai người đều im lặng, bầu không khí trong phòng có chút ngột ngạt, Ngu Vãn Ca cụp mắt xuống, mặc lại chiếc áo đã rớt khỏi vai lên.
Nhưng chưa kịp kéo lên, thì Bắc Đường Yêu đã kéo chiếc áo sam mỏng của nàng ra.
Ngu Vãn Ca có chút sững sốt, đôi mắt của Bắc Đường Yêu càng lúc càng sâu, dường như còn có thể nhỏ ra cả tia máu, trong phòng đột nhiên lạnh giá như mùa đông của tháng chạp, bầu không khí trầm thấp đến đáng sợ.
Một làn da trắng như ngọc sứ của người con gái lại chi chit những vết sẹo dày đặc như những con giun đất, có vết sẹo do dao để lại, roi, lạc thiết, xích sắt và còn có thiết ký..
Hắn trực tiếp nhìn như thế, thực khiến Ngu Vãn Ca có chút không thích ứng được, hơi nghiêng người sang, chỉ để lại bóng lưng cho người nam tử.
Bắc Đường Yêu cố chấp xoay người nàng lại, nhìn nàng chằm chằm, khàn giọng nói: “Là ai đã làm?”
Ngu Vãn Ca cúi mặt xuống, cũng không nói gì, những vết thương này, kéo dài suốt nhiều năm qua, nếu muốn tính kỹ, e rằng không biết tính đến bao giờ.
Thấy người con gái không lên tiếng, Bắc Đường Yêu nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo gớm ghiếc ở trên xương quai xanh, cẩn trọng nâng niu: “Có đau không?”
Ánh mắt Ngu Vãn Ca có chút co lại, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nói: “Không đau.”
Nếu đau thì nàng đã đau qua rồi, nhìn lại những năm tháng đó, nàng cảm thấy, quả thực đau đến mức không thể thở nổi.
Nhưng vào lúc này, trong vòng tay của hắn, nỗi đau ấy chợt như đã vơi dần đi không ít.
Đôi mắt của Bắc Đường Yêu vô cùng dịu dàng và lưu luyến, và tất cả những chỗ hắn chạm vào, đều khiến hắn vô cùng đau lòng.
Đôi mắt của hắn giờ đã đỏ hoe, đầu ngón tay lướt qua từng vết sẹo ở trên người nàng, hắn muốn khám phá quá khứ của nàng, những vết sẹo lồi lõm không đều này, tất cả đều in sâu vào trong trái tim hắn.
Bắc Đường Yêu ôm chặt nàng vào trong lòng, tựa đầu lên vai nàng: “Vãn Vãn.. Ta đau lòng lắm..”
Ngu Vãn Ca nhắm mắt lại, xoay người dựa vào ngực của người nam tử ấy, khóe mắt còn có một giọt lệ lấp lánh, kinh diễm với thời gian.
“Bắc Đường Yêu, xin đừng yêu ta, yêu càng sâu, ngài sẽ càng đau.”
Mà nỗi đau này, sẽ không bao giờ kết thúc.
Bắc Đường Yêu nhìn xuống, và nói: “Được, ta sẽ không yêu nàng.”
Nếu yêu nàng là một nỗi buồn, ta nguyện đi qua mọi nỗi đau trên thế gian này, chỉ để nhận lấy một ánh mắt của nàng.
Ngu Vãn Ca cười nói: “Lòng dạ phải cứng rắn.”
Lòng bàn tay của Bắc Đường Yêu đã cứng đờ, đóng băng trên tấm lưng của nàng, nhẹ nhàng vỗ về nàng, trong miệng còn ngâm nga một vài giai điệu thanh bình.
Ngu Vãn Ca từ từ nhắm mắt lại, như thể đã trở lại những tháng ngày cưỡi ngựa vui vẻ lúc còn thuở nhỏ.
Dần dần, có tiếng thở đều đều của người con gái truyền đến, Bắc Đường Yêu mở đôi mắt trong suốt màu lưu ly kia, trong đôi mắt là vẻ u ám hung tàng, ánh sáng màu tím tràn ngập, quỷ dị đến bức người.
Giai điệu thanh bình vẫn còn ở trong miệng hắn, và giọng nói khàn khàn cũng dần dần biến mất vào trong màn đêm.
- -- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương 77: Vẻ ngoài quyến rũ (2)
Ngu Vãn Ca và Bắc Đường Yêu quay trở về tân phòng, đã có người ở đó chờ sẵn.
Sau khi dùng một ít điểm tâm đơn giản, hai người được chia ra hầu hạ, tắm rửa thay quần áo riêng.
Nhưng, bọn họ cùng lúc cho lui hạ nhân xuống, chỉ một mình ở trong thùng gỗ, dưới làn khói ám lượn lờ, trầm tư suy nghĩ.
Cả hôn lễ có chút không tuân theo trình tự vốn có của nó, cứ như thể.. muốn cưới nàng, thì hắn cứ cưới thôi..
Bắc Đường Yêu lờ mờ nhận ra được một chút bất an, đôi mày xinh đẹp nhíu lại, ở trong sương mù, đôi mắt ngày càng sâu thẳm.
* * *
Ngu Vãn Ca đặt mình vào trong thùng gỗ, mùi hương cánh hoa lăn tăn trong nước, những đóa hoa nằm trên nước nghịch ngợm đáng yêu. Hoa Hải Đường là một loài hoa đau lòng nhất, dù có giẫm lên, không nhận lấy nó, thì tựa hồ vẫn khó mà thay đổi cái kết đau lòng này của nàng.
“Bắc Đường Yêu, có phải, trong biển cả mênh mông trắc trở này. Cuối cùng, trái tim trong suốt của ngài so với tảng đá cứng ở núi Côn Luân rồi sẽ trở nên bền bỉ hơn, cứng rắn hơn chăng.”
* * *
“Cô nương, đã trễ lắm rồi.” Người tỳ nữ ở bên ngoài, mở miệng nói.
Ngu Vãn Ca khoác lên mình chiếc áo lụa mỏng màu xanh nhạt, với ánh đèn lạnh lẽo, chậm rãi bước ra ngoài.
Lúc nàng bước ra, Bắc Đường Yêu đã ngồi chờ ở đó, nhìn lên mái tóc đen còn ướt và rủ xuống của nàng.
Hắn đặt nàng ngồi trước bàn trang điểm, cẩn thận giúp nàng lau khô tóc.
Từ trong gương đồng, Ngu Vãn Ca nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dịu dàng và đang chuyên chú lau khô mái tóc cho nàng, bộ dáng thận trọng như thể hắn đang đối xử với một thứ trân bảo vậy.
“Các ngươi lui ra đi.” Bắc Đường Yêu nói với những tỳ nữ.
Một tỳ nữ mở miệng nói: “Đốc công yêu cầu công tử, vào ban đêm không được thổi tắt nến.”
Trong mắt Bắc Đường Yêu lóe lên một chút lệ khí, đem chiếc khăn bông ở trên tay ném lên chiếc bàn trang điểm: “Cút!”
Dường như tỳ nữ có chút sợ hãi, cuối cùng theo chân mấy người lui ra ngoài.
* * *
Ngu Vãn Ca nhéo vào khuôn mặt anh tuấn của hắn, trầm giọng nói: “Có lẽ, Uông Trực đã phái người giam sát hai ta.”
Bắc Đường Yêu thì nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nàng, ánh mắt vẫn ác liệt.
* * *
Sau khi dập tắt nến, chỉ chừa lại đúng một ngọn đèn, từ ngoài cửa nhìn vào, mơ hồ còn có thể nhìn thấy hai bóng người ở trên giường.
“Vãn Vãn.. Ta bị thương rồi..” Bắc Đường Yêu vùi đầu vào cổ nàng, buồn bực nói.
Ngu Vãn Ca thì thào nói: “Chúng ta nên đuổi người ở bên ngoài đi trước đã.”
Lệ khí trong mắt của Bắc Đường Yêu vẫn chưa từng tan. Rồi sẽ có một ngày, hắn sẽ để Uông Trực, chết một cách thê thảm, đến xương cũng không được phép lưu lại!
Bắc Đường Yêu khẽ tựa vào người nàng.
Hai người ở rất gần nhau, hơi thở ấm áp phả vào cơ thể của hai người, hai má của Ngu Vãn Ca giờ đã đỏ bừng, nói: “Ngài kêu lên đi..”
Người nam nhân sững sốt, đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn người con gái ở trước mặt.
Ngu Vãn Ca thấy vậy, đưa tay nhéo một cái thật mạnh vào bên eo của Bắc Đường Yêu.
“Á..”
Ngu Vãn Ca đỏ mặt nhìn sang chỗ khác, lúc này, Bắc Đường Yêu mới phản ứng được, đôi mắt híp lại có chút nguy hiểm, nhìn người ngoài cửa, dường như đã dựa sát vào cả vách tường.
Thấy người ngoài cửa không có ý định rời đi, ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn về phía Bắc Đường Yêu.
Bắc Đường Yêu nhướng mày hỏi: “Vẫn phải tiếp tục?”
“Uhm..”
Ngu Vãn Ca đỏ mặt, mới vừa định đưa tay vặn eo của người nam tử, nhưng ai ngờ, hắn đã mạnh mẽ cắn vào đầu vai của nàng một cái.
“Ưm..” Ngu Vãn Ca rên lên một tiếng, Bắc Đường Yêu cũng không cắn thêm, nhưng xuyên qua lớp áo sam mỏng, cơ thể vẫn truyền đến một trận nóng bỏng ở trên vai nàng.
Ngoài cửa, tỳ nữa càng tiến lại gần hơn nữa, một trong số họ vô tình đụng vào cánh cửa, liền phát ra tiếng động, Bắc Đường Yêu lạnh lùng nói: “Ai!”
Mấy tên cung tỳ sợ hết hồn hết vía, liền nhao nháo chạy đi, sắc mặt của hai người lúc này mới tạm thời tốt lên một ít.
Ngu Vãn Ca đưa tay xoa xoa đầu vai mình, trên đầu vai xanh, xuyên qua lớp áo mỏng manh đã có thể nhìn thấy một vết cắn rõ to còn vương chút máu, nàng trợn tròn mắt nhìn Bắc Đường Yêu, nói: “Ngài thuộc họ nhà sói à?”
Bắc Đường Yêu ủy khuất nói: “Vãn Vãn, hôm nay, trên người ta có rất nhiều vết thương đó.”
Vừa nói, hắn vừa đưa tay đến trước mặt Ngu Vãn Ca: “Nàng xem, toàn là vết máu, nàng không biết đâu, những cành cây có nhánh gai nhọn khác với những cái cây bình thường khác. Mỗi lần ta đi qua, đều bị rạch cho trầy xước, nhìn nó như vậy, nhưng đều là những vết thương, đau nhói cả tim gan.”
Nhìn người nam tử giả vờ đáng thương ở trước mặt nàng, khóe miệng Ngu Vãn Ca cong lên, nhẹ nhàng dùng miệng thổi lên những vết thương ở trên bàn tay hắn.
Vẻ mặt Bắc Đường Yêu đầy mừng rỡ, không đợi Ngu Vãn Ca kịp phản ứng, hắn đã vươn tay xé toạc chiếc áo sam mỏng của nàng xuống, tựa như đang muốn kiểm tra vết thương mà hắn đã để lại ở trên người nàng: “Vết thương của ta sau khi được nàng thổi đã tốt hơn nhiều, vừa rồi ta có chút nặng tay, để ta giúp nàng thổi nhé..”
Lời nói của hắn chỉ dừng ở đó, trong đôi mắt màu lưu ly hiện rõ những vết sẹo trên bả vai của nàng, làn da trắng như ngọc được bao phủ bởi những vết roi nhỏ vụn.
Đôi mắt của hắn dần dần tối sầm lại, từ màu ngọc trong suốt lại chuyển sang thành màu đỏ tươi của máu, rồi lại biến thành màu tím quỷ dị, phủ đầy hơi nước, ngón tay không khỏi run lên.
Cả hai người đều im lặng, bầu không khí trong phòng có chút ngột ngạt, Ngu Vãn Ca cụp mắt xuống, mặc lại chiếc áo đã rớt khỏi vai lên.
Nhưng chưa kịp kéo lên, thì Bắc Đường Yêu đã kéo chiếc áo sam mỏng của nàng ra.
Ngu Vãn Ca có chút sững sốt, đôi mắt của Bắc Đường Yêu càng lúc càng sâu, dường như còn có thể nhỏ ra cả tia máu, trong phòng đột nhiên lạnh giá như mùa đông của tháng chạp, bầu không khí trầm thấp đến đáng sợ.
Một làn da trắng như ngọc sứ của người con gái lại chi chit những vết sẹo dày đặc như những con giun đất, có vết sẹo do dao để lại, roi, lạc thiết, xích sắt và còn có thiết ký..
Hắn trực tiếp nhìn như thế, thực khiến Ngu Vãn Ca có chút không thích ứng được, hơi nghiêng người sang, chỉ để lại bóng lưng cho người nam tử.
Bắc Đường Yêu cố chấp xoay người nàng lại, nhìn nàng chằm chằm, khàn giọng nói: “Là ai đã làm?”
Ngu Vãn Ca cúi mặt xuống, cũng không nói gì, những vết thương này, kéo dài suốt nhiều năm qua, nếu muốn tính kỹ, e rằng không biết tính đến bao giờ.
Thấy người con gái không lên tiếng, Bắc Đường Yêu nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo gớm ghiếc ở trên xương quai xanh, cẩn trọng nâng niu: “Có đau không?”
Ánh mắt Ngu Vãn Ca có chút co lại, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nói: “Không đau.”
Nếu đau thì nàng đã đau qua rồi, nhìn lại những năm tháng đó, nàng cảm thấy, quả thực đau đến mức không thể thở nổi.
Nhưng vào lúc này, trong vòng tay của hắn, nỗi đau ấy chợt như đã vơi dần đi không ít.
Đôi mắt của Bắc Đường Yêu vô cùng dịu dàng và lưu luyến, và tất cả những chỗ hắn chạm vào, đều khiến hắn vô cùng đau lòng.
Đôi mắt của hắn giờ đã đỏ hoe, đầu ngón tay lướt qua từng vết sẹo ở trên người nàng, hắn muốn khám phá quá khứ của nàng, những vết sẹo lồi lõm không đều này, tất cả đều in sâu vào trong trái tim hắn.
Bắc Đường Yêu ôm chặt nàng vào trong lòng, tựa đầu lên vai nàng: “Vãn Vãn.. Ta đau lòng lắm..”
Ngu Vãn Ca nhắm mắt lại, xoay người dựa vào ngực của người nam tử ấy, khóe mắt còn có một giọt lệ lấp lánh, kinh diễm với thời gian.
“Bắc Đường Yêu, xin đừng yêu ta, yêu càng sâu, ngài sẽ càng đau.”
Mà nỗi đau này, sẽ không bao giờ kết thúc.
Bắc Đường Yêu nhìn xuống, và nói: “Được, ta sẽ không yêu nàng.”
Nếu yêu nàng là một nỗi buồn, ta nguyện đi qua mọi nỗi đau trên thế gian này, chỉ để nhận lấy một ánh mắt của nàng.
Ngu Vãn Ca cười nói: “Lòng dạ phải cứng rắn.”
Lòng bàn tay của Bắc Đường Yêu đã cứng đờ, đóng băng trên tấm lưng của nàng, nhẹ nhàng vỗ về nàng, trong miệng còn ngâm nga một vài giai điệu thanh bình.
Ngu Vãn Ca từ từ nhắm mắt lại, như thể đã trở lại những tháng ngày cưỡi ngựa vui vẻ lúc còn thuở nhỏ.
Dần dần, có tiếng thở đều đều của người con gái truyền đến, Bắc Đường Yêu mở đôi mắt trong suốt màu lưu ly kia, trong đôi mắt là vẻ u ám hung tàng, ánh sáng màu tím tràn ngập, quỷ dị đến bức người.
Giai điệu thanh bình vẫn còn ở trong miệng hắn, và giọng nói khàn khàn cũng dần dần biến mất vào trong màn đêm.