Ánh nắng nhạt nhoà buổi sớm mai nhẹ bò vào phòng, tựa như không nỡ làm mất giấc ngủ của một cô gái vừa qua một đêm vật vã. Shelby xoay nhẹ người nằm ngửa, cố mở hai mắt sưng húp.
Sau khi nằm khóc có lẽ hàng tiếng, cô cứ mặc nguyên váy áo ngủ thiếp đi. Chiếc váy da thanh nhã của cô có lẽ không bao giờ còn giữ được vẻ như trước.
Cả cô cũng không bao giờ còn được như xưa.
Cái khó khi ra ngoài lúc này, cô nghĩ, là lại phải trở dậy và đối đầu với vấn đề cũ. Mà vấn đề ấy mới nan giải làm sao! Cô đã yêu chồng chưa cưới của một người khác. Và người này tình cờ lại là một trong những người bạn thân nhất của cô.
Shelby nằm vắt tay lên trán, đắm chìm trong suy nghĩ tự trách mình. Niềm an ủi duy nhất của cô trong lúc này là ít ra cũng có một lần cô đã không lao đầu ngay vào cuộc. Phải mất vài tuần cô mới phạm cái sai lầm chết người này.
Shelby nghe tiếng A.J lục cục ở phòng bên nên cô ngồi dậy, thận trọng với cánh tay và đầu gối đau tê cứng, rồi nhẹ nhàng vào phòng tắm. Cô chải lại mái tóc, thoa nhẹ chút phấn cố giấu đi những nét ưu tư trên mặt. Thế nhưng ngay cả những đồ son phấn đắt tiền mà Lynn và Altmat để lại cũng không che đi được đôi mắt sưng húp và chiếc mũi đỏ lựng. Cô cố vuốt phẳng những vết nhăn trên váy, cho gấu áo phông vào trong. Cô cảm thấy ít ra bây giờ cũng có thể đối mặt với A.J được rồi.
Anh đang ở trong bếp. Nghe tiếng cô mở cửa phòng ngủ, anh đứng nguyên không quay lại nói: “Cà phê đã pha. Tôi không đói lắm, nhưng có thức ăn đấy, xin mời cô. Tôi nghĩ tôi sẽ tắm trước khi chúng tôi trở lại nhà.”
Giọng anh hoàn toàn bình thường, nhưng khi anh xoay người lại, Shelby thấy mặt anh thểu não chẳng kém gì cô.
“Cảm ơn anh, nhưng tôi không đói.” Giá vào lúc khác thì chắc anh đã chọc ghẹo cô, nhưng anh chỉ lặng lẽ gật đầu, tránh nhìn cô.
Trong lúc anh tắm, Shelby bưng cốc cà phê, tập tễnh bước ra ngoài lo lắng nhìn ngoài trời. Sương mù đã tan bớt, cô có thể nhìn rõ mọi vật cách cô mấy thước. Cô khoan khoái nghĩ nhìn rõ được như vậy đủ đảm bảo cho họ đánh xe an toàn rời khỏi nơi đây.
Cô nóng lòng muốn về nhà, nhưng sợ rúm người khi nghĩ phải ngồi cả bốn tiếng đồng hồ trong xe cùng A.J. Cô cứ ao ước giá cô là cô bé Dorothy trong chuyện “Phù thuỷ ở xứ OZ”, chỉ cần đập gót chân ba lần là có mặt ở nhà. Không may là những chuyện như thế lại không xảy ra trong thế giới hiện thực.
Trở vào nhà, cô thấy A.J đã rửa sạch bát đĩa họ ăn tối qua. Cô dọn dẹp cốc tách cà phê, sắp xếp mọi thứ gọn gàng ngăn nắp trước khi họ đến.
Một chiếc chăn gấp để cuối ghế cho biết A.J đã ngủ qua đêm ở đó. Cô vội ôm chăn đi về phía chiếc tủ gỗ tuyết tùng gần cửa sổ. Lúc sắp cho chăn vào tủ, cô không cưỡng được ham muốn, liền úp mặt vào chiếc chăn len rất nhặm ấy. Cô tưởng tượng nó còn ấm hơi người, vẫn còn thơm nồng mùi đàn ông rất khó tả. Những dằn vặt đau đớn và lòng thèm khát đầy ngang trái buộc cô đưa chăn ra xa và nhét nó vào tủ. Cô tựa mình vào tủ, lơ đễnh nhìn ra qua cửa sổ. Ánh sáng từ ngoài hắt trên mặt cô. Nỗi đau xót trong lòng hiện rõ trên nét mặt.
Cô lấy lại vẻ thản nhiên và đứng vụt dậy khi A.J từ phòng ngủ bước ra. Tóc cô ướt đầm, anh vừa đi vừa xắn cao tay chiếc áo sơ mi nhàu nát. Anh đảo mắt nhìn quanh. “Lẽ ra cô chả cần phải dọn dẹp”, anh càu nhàu. “Tôi sẽ làm việc đó. Cánh tay và đầu gối cô thế nào?”
“Cũng đỡ”. Cô tránh mắt anh, cúi nhặt áo khoác và chiếc sơ mi rách.
“Để tôi xem nào”, anh tới ngay sau lưng cô và bảo. Tay anh nhẹ nhàng nắn lên chỗ đầu gối sưng tấy, rồi cầm tay cô kiểm tra vết thương xem sao. “Chỗ sưng đã sắp khỏi. Không sao. Hình như tôi đã nhổ hết dằm ra thì phải.”
Bàn tay anh âm ấm trên cánh tay cô; ngón tay cái tỳ nhẹ lên khuỷu tay cô, người anh toả ra mùi xà phòng thơm. Mắt họ gặp nhau. Mắt anh cũng bộc lộ vẻ đau đớn như mắt cô. Cô run rẩy quay đi và bước lùi lại.
Anh vẫn đứng im không động đậy. “Shelby”. Giọng anh bỗng khàn khàn. “Chúng ta cần nói chuyện với nhau.”
Cô hoảng hốt bước vội ra phía cửa. “Không, có gì đâu mà nói. Chúng ta nên đi thôi.”
“Shelby!”
Vẻ mặt cô nhìn anh cho thấy cô không muốn nghe nữa. Anh bặm môi có vẻ bực mình, nhưng rồi theo cô ra ngoài. Sau khi khoá cửa, anh để lại chìa khoá ở chỗ dấu không an toàn ấy.
Lúc xe lăn bánh, Shelby quay lại nhìn căn nhà lần cuối. Những suy nghĩ, tình cảm của cô gắn liền với nó đã thay đổi hẳn. Ký ức về thời con gái vô lo đã lùi xa, nhường chỗ cho những đớn đau và bối rối.
Ra khỏi quãng đường sa mù còn giăng, A.J cho xe phóng nhanh và Shelby sung sướng khi anh làm vậy. Mặt anh khó đăm đăm và không khí căng thẳng lơ lửng treo giữa hai người không khác gì sương mù dầy đặc bao phủ quanh ngôi nhà tối hôm trước. Giá được, cô sẽ nhắm mắt làm vẻ đang ngủ, nhưng vì anh phóng nhanh quá làm cô sợ không dám rời mắt khỏi đoạn đường trước mặt.
Anh cho xe chạy qua các con phố rồi quẹo vào chỗ Shelby để xe ở Spanish Court. Khi A.J dừng xe lại, cô gần như nhảy bổ xuống vỉa hè, cảm thấy nhẹ cả người.
“Gượm đã, Shelby.” Giọng A.J nhỏ và khẩn khoản.
Đang chui ra, cô dừng lại, quay lưng về phía anh. Cô từ từ quay đầu lại. “Chuyện gì vậy?”
“Về tối hôm qua...”
Cặp mắt tối sầm vì đau đớn nheo lại dưới hàng mi rậm.
“Đừng nhắc đến nó nữa/”
“Chúng ta cần nói chuyện ấy.”
“Chuyện ấy chưa bao giờ xảy ra.”
“Có đấy chứ.”
“Lẽ ra không nên có.”
A.J nhắm mắt, tay bóp chặt bánh lái. “Lạy chúa, tôi không hiểu có chuyện gì nữa. Mọi việc bỗng trở nên phức tạp quá! Shelby này!” Anh mở choàng mắt, nói với giọng nài nỉ. “Tôi muốn xin lỗi...”
“Đừng...” giọng cô run run, cặp mắt xanh mở to đầy vẻ đau đớn khi cô chui tra khỏi xe. “Đừng nói gì nữa.” Mà nếu để anh xin lỗi thì lại càng làm sự thể xấu thêm.
“Đợi đã,” anh gọi với theo, nhưng loáng một cái, Shelby đã ra khỏi xe, vơ vội mấy thứ của cô rồi tập tễnh bước dọc theo các cửa hàng trong khu.
“Shelby. Mình không thể tin được khi Alex bảo cậu và anh ấy phóng lên tận căn nhà nghỉ cũ để tìm tớ,” Lynn Altmat bước nhanh vào trong cửa hàng những cô dâu nhà Featherstone. Chiếc váy in hoa cô mặc phồng lên như chiếc cầu vồng đầy màu sắc khi cô đóng cửa chặn làn gió mùa thu se se lạnh.
Shelby giật mình, ngẩng đầu nhìn cô bạn gái. Cô đang chìm trong suy nghĩ, đầu óc cô đầy những cảm giác tội lỗi và bối rối. Trời hơi lạnh báo hiệu những trận mưa mùa đông đang tới gần, bầu trời ảm đạm giống như nỗi lòng cô.
Hôm ấy về nhà, cô đã nhờ mẹ và Lindy trông cửa hàng hộ. Ngày thứ bẩy và suốt cả ngày chủ nhật, cô ở lỳ trong phòng, đắm mình trong cảm giác tội lỗi. Đã có lúc cô tính lựa chọn giữa việc làm vẻ như không có chuyện gì xảy ra với việc nhượng lại cửa hàng, rời thành phố và thậm chí có thể gia nhập đội Hoà bình nữa. Cha cô chắc chắn sẽ nói vấn đề này nằm ngay trong cô và cô không thể trốn tránh bản thân mình được.
Vì thế sáng thứ hai cô trở dậy, mặc bộ đồ lụa màu xanh nước biển lúc này đã hơi rộng một chút vì ba ngày cô hầu như không ăn uống gì, rồi ra cửa hàng làm việc.
Bây giờ ngồi trước mặt Lynn, cô lại bỗng cảm thấy tội lỗi. Tự lừa dối mình không có chuyện gì cũng không ăn thua. Chính cô đã muốn chuyện ấy xảy ra cơ mà.
“Chào Lynn. Tớ và anh ấy làm chuyện đó thật đúng là ngốc nghếch.”
“Alex bảo chính anh ấy nghĩ ra chuyện đó và kéo cậu cùng đi. À, mà tay cậu thế nào?”
Chết thật, không biết A.J đã kể cho nó những gì? Cô ngạc nhiên thấy Lynn không có vẻ gì ghen tuông. Cô tự hỏi không biết Lynn có thực sự yêu A.J đến mức nào nếu Lynn thực sự chẳng thấy sao trước việc anh đi qua đêm với một người đàn bà khác. Cô vội gạt ngay ý nghĩ sau cùng ấy. Lương tâm cô cắn rứt như thế cũng đủ rồi.
“Đỡ rồi,” cô gượng cười nói, “Cũng chỉ hơi đau một chút thôi.”
Lynn nghiêng đầu. “Tớ nghĩ đau lắm hả? Trông mặt cậu tái nhợt.”
“Tại ánh sáng trong phòng ý mà.” Shelby xoay người cầm cuốn sổ ghi chép những thứ cô đang tính toán. “Nó làm mặt tớ trông nhợt nhạt. Nhưng thôi, cậu nói đi. Trông cậu có vẻ như không bận bịu lắm cuối tuần vừa rồi.”
“Tớ tới ở một khách sạn trong bờ biển. Để… suy nghĩ”. Đôi mắt nâu sẫm của Lynn đầy vẻ buồn bã khi cô nhìn Shelby rồi quay đi.
Shelby hít một hơi dài. “Lynn này, Carlo Resetti vừa tới đây hôm thứ năm.”
Lynn không nhìn cô. “Tớ biết.”
“Vậy anh ta đã gặp cậu.”
“Ừ.”
“Anh ta hỏi mình về A.J. Anh ta có vẻ tức giận và ghen khi rời chỗ tớ.”
Khoé miệng thanh tú của Lynn thoáng nở nụ cười mà Shelby chưa từng thấy bao giờ ở bạn. Nụ cười ấy chỉ có thể gọi là vênh váo. “Tớ biết”, cô lại nói, rồi nụ cười ấy biến mất. “Anh ấy gọi điện cho tớ. Chúng tớ đã nói chuyện với nhau.” Rồi cô có vẻ đắm chìm trong những ý nghĩ của riêng mình.
Shelby há hốc miệng, lo lắng nhìn bạn. “Rồi sao nữa?”
Lynn như chợt tỉnh sau phút mơ màng. “Sao ư? À, chẳng sao cả. Bọn mình vẫn không đồng ý được với nhau.”
Sao nó vẫn còn muốn điều đó nhỉ? Shelby tự bảo. Nó sắp lấy một người khác thì cần gì phải để ý xem Carlo nghĩ như thế nào? “Lynn này, tớ không rõ có chuyện gì nữa…” - Chà, rõ là một lời nói dối. - “Nhưng cậu nghĩ cậu vẫn còn vương vấn đề về Carlo khi cậu nói sắp lấy A.J ư? Rồi mẹ cậu nghĩ như thế nào? Bác Moran nghĩ mẹ cậu sẽ rất đau lòng nếu cậu không để cụ bàn chuyện cưới xin của cậu”.
Khuôn mặt ngày thường dịu dàng, dễ thương của Lynn nhăn lại đầy vẻ bướng bỉnh. “Mẹ cậu có đây không?” Lynn hỏi, đột ngột thay đổi chủ đề câu chuyện.
Shelby thở dài. “Như vậy có nghĩa là tớ hãy lo việc của mình, đừng dính vào chuyện của cậu chứ gì?”, cô chỉ tay vào Lynn. “Cậu nên nhớ đám cưới này là công việc của tớ đấy nhé. Mẹ tớ và Lindy chắc sắp đến.”
Lynn ngớ người, hình như định giải thích gì rồi đổi ý. “Vậy thì hay quá. Mình muốn bàn về trang phục của bọn mình. Cậu mặc bộ màu xanh ấy trông tuyệt đẹp.” Lynn nói, tay chỉ bộ đồ Shelby đang mặc. “Tớ nghĩ cậu sẽ mặc màu đó khi phù dâu cho tớ. Bọn mình sẽ cần ba chiếc đó và ba chiếc nhạt màu hơn. Cậu thấy vậy đẹp tuyệt chứ?”
Lòng Shelby quặn đau, cô không thể đóng vai phù dâu cho Lynn, song cũng không thể từ chối vì sợ mất lòng bạn.
Rất may cô không phải trả lời vì Mary cùng Lindy mở cửa bước vào, tay ôm áo cưới của Karla Barnes. “Shelby. Mẹ không thể đợi cho tới lúc sửa xong phòng trong làm chỗ khâu vá đâu. Mẹ chán chuyện may ở nhà rồi khuân đến cửa hàng lắm rồi.” Mary phàn nàn, miệng thở hổn hển khi mỉm cười chào Lynn. “Có chuyện gì vậy?”, bà hỏi, mắt nhìn hết cô nọ sang cô kia.
“Không có gì đâu ạ.” Cả hai cùng đáp rồi lúng túng nhìn nhau. “Bọn con đang nói chuyện chơi thôi,” Shelby nói tiếp, “Mẹ xong rồi à? Lát nữa Karla sẽ tới đây đấy.”
Trong lúc đợi Karla, Mary ngồi xuống và bắt đầu phác hoạ kiểu áo phù dâu trong khi Lynn nói rõ ý định của mình. Cây bút chì trên tay Mary lia nhanh trên giấy, phác ra hình chiếc váy với những đường lượn cổ điển.
Khi Mary vừa vẽ xong, chuông treo cửa khẽ rung nhè nhẹ. Shelby ngước mắt nhìn lên, cứng người khi thấy A.J bước vào. Anh nhẹ nhàng đóng cửa, rồi xoay lại nhìn Shelby.
Ở đằng sau, Mary và Lindy đang thảo luận về áo cưới của Lynn, trong khi Lynn đứng nghe, thỉnh thoảng góp thêm vài ý. Nhạc cổ điển trên đài mà Shelby mở thật hợp với khung cảnh lúc này. Bên ngoài, một đám nữ sinh choai choai chắc là vừa tan trường, vừa đi vừa nói cười ầm ĩ, tìm kiếm bọn con trai, cố thu hút sự chú ý của chúng.
Shelby không còn nghe thấy gì. Cô nhìn thẳng mặt A.J và thấy anh cũng đầy vẻ mệt mỏi và đau đớn như cô. Cô trân trân nhìn anh, nghĩ rằng tim cô đang nghẹn ở cổ họng, cho tới khi cô chợt nhận ra là mình quên thở. Cô liền hít mạnh.
Anh từ từ tiến lại chỗ cô, Shelby sợ quá lùi dần, nên anh dừng chân, mặt cau lại.
“Chào cô,” anh nói nhỏ, kiểu như nói với con ngựa cái sắp nhảy lồng lên, “Tôi đến đón Lynn.”
“À vâng,” giọng Shelby khản đi, cô vội hắng giọng. “Cậu ấy xong ngay đấy, họ đang bàn về áo cưới, trông… đẹp lắm.”
“Cô khoẻ chứ?”
Giọng anh dịu dàng, chân thành làm cô chẳng biết nên nói thế nào. Một con người trong cô những muốn lao vào vòng tay anh, thổn thức cho vợi bớt lòng mình. Nhưng một người khác tỉnh táo hơn lại hoảng hốt trước ý nghĩ như vậy. “Cũng bình thường”, cô trả lời, giọng trống rỗng cũng như trái tim cô.
Cô nói dối và cả hai đều biết điều đó. Cặp lông mày đen của A.J từ từ nhíu lại. Anh chưa kịp nói thì Lynn từ trong phòng thử áo bước ra. “Kìa Alex, em không biết là anh đến đây.”
Anh từ từ rời mắt khỏi khuôn mặt tái nhợt của Shelby, trong khi cô vội tựa lưng vào bàn với vẻ biết ơn. Cô ngẩng lên thấy mẹ và Lindy cùng ra với Lynn. Thấy vẻ lo lắng trên mặt họ, cô vội lấy lại tự nhiên và cố nở nụ cười.
A.J bước lại hôn lên má Lynn. Cô khẽ cười. “Anh nghĩ là chúng ta đi uống cái gì đó nếu em đã xong việc ở đây,” anh nói, “Anh nhận được cú điện thoại bảo là ta cần nói chuyện với nhau hôm nay.” Anh kín đáo liếc nhìn Shelby.
“Thôi được, để em thanh toán với Shelby đã.” Lynn lấy cuốn séc và ghi khoản trả đầu cho Những cô dâu nhà Feathenrstone. A.J cau mày đứng nhìn.
Lynn chào tạm biệt mọi người, cô để A.J khoác tay cô tiến ra phía cửa trong khi mắt chăm chú nhìn tờ giấy trong tay. Cô quay người, giơ cao tờ biên lai, khuôn mặt đáng yêu lộ vẻ ngạc nhiên vui thích. “Cậu đùa ư, Shelby? Biên lai ký tên Shelby Court này?”
*
“Nhỡ ta kiểu Frớt à?” Lindy hỏi, cẩn thận gấp áo cưới của Karla Barnes cho vào túi và kéo phéc mơ tuya lại.
Đã đến giờ đóng cửa hàng, Mary lo lắng nhìn cô con gái út trước khi về nhà.
“Chị bảo sao cơ, Lindy?”, Shelby hỏi, cô đứng xoay lưng về phía chị, bận bịu ghi lại những yêu cầu của khách hàng.
Cô đã nghĩ ra cách dùng biểu đồ để ghi lại những yêu cầu của khách hàng cho việc chuẩn bị đám cưới của họ. Bất cứ lúc nào cô cũng có thể nhìn vào những sợi dây khác màu nhau trên tấm bảng treo ở phòng sau là biết ngay cần làm gì. Mười phút vừa rồi cô đứng nhìn những đường giao nhau biểu thị công việc chuẩn bị cho đám cưới Altman-Court.
“Em thừa biết chị định nói gì. Cái cách em ký tờ biên laic ho Lynn ấy.”
“Đừng nghĩ vớ vẩn,” Shelby trả lời, tay luống cuống rời mấy sợi dây màu vàng tới chỗ trống không. “Đơn giản là em viết nhầm.”
“Lần đầu tiên kể từ khi em lên bốn.”
“Em không định ký thế,” cô vội bào chữa, vẫn tránh cái nhìn của Lindy. “Mọi người đang nói chuyện và em không để ý mình đang làm gì…”
“Lúc bé mỗi khi em nói dối là mồm miệng lại liến thoắng. Nathan cũng vậy. Đó cũng là cách tự lộ tẩy mình.”
Shelby rùng mình, ngừng tay giăng mấy sợi dây lên bảng, đầu gục xuống, mắt nhắm lại.
“Em yêu anh ta phải không?”
“Vâng…” cô nói lý nhí như thì thầm.
“Chị biết ngay mà,” Lindy ôm em gái vào lòng. “Bố mẹ nói với chị ngay từ đầu đã thấy rõ những tia lửa loé sáng giữa hai anh chị mà.”
Shelby kéo tay Lindy, áp chặt vào vòng tay chị, bắt đầu thổn thức. “Em cảm thấy mình đã phản bội bạn. Ai lại đi yêu chồng chưa cưới của bạn mình chứ?”
“Chuyện thường tình thôi em ạ,” Lindy vỗ vỗ lưng Shelby nói, giọng an ủi. “Con người mà, và theo chỗ chị hiểu thì chuyện cũng chỉ đến thế thôi. Em chắc không để chuyện đi quá xa.”
“Nhưng em lại muốn thế! Bố luôn bảo cần hành động theo tình cảm của mình. Phản ứng đầu tiên bao giờ cũng chính xác nhất.”
“Đúng thế.”
“Mà phản ứng đầu tiên của em là…” cô im bặt. Ngay cả với người chị thông cảm như chị cô cũng không nên thú nhận điều đó.
“Để anh ta làm tình với em chứ gì?”
Shelby ngượng ngùng gật đầu trên vai Lindy. “Không phải vậy đâu em. Chị tin phản ứng ban đầu của em là chuyện đàng hoàng cơ.”
“Đáng buồn là đúng như vậy.” Cô sụt sịt.
Lindy nhè nhẹ lắc người cô. “Chị hiểu, em ạ. Chị hiểu.” Cô thở dài, tháo đôi giầy bẩy phân và xoa xoa chỗ gót chân đang đau nhừ. Cô cùng Lynn đang tìm kiếm chỗ làm đám cưới tốt nhất. Sandrock là công viên thứ ba họ tới ngày hôm ấy, cùng hai nhà thờ và một khu bãi biển cực kỳ đẹp.
Mấy tháng nay Shelby tìm kiếm địa điểm và trên danh sách của cô không còn mấy nơi nữa. Cô thực tình không muốn đưa cho Lynn xem danh sách ấy, sợ rằng bạn cô đòi xem kỹ từng nơi một. Nếu đám cưới này có chi tiết nào sơ suất, nó không phài vì Lynn không cố gắng.
Lynn nghĩ việc hôm trước Shelby ký nhầm là chuyện buồn cười. Sáng nay cô đến cửa hàng với bao nhiêu kế hoạch tìm chỗ đẹp nhất cho đám cưới của mình, và khi Lindy đến trông cửa hàng, cô lôi tuột Shelby đi với mình. Shelby vẫn cảm thấy thích thú khi đi với Lynn như trước kia, song cô không thể gạt bỏ khỏi đầu ý nghĩ của A.J.
Shelby cố vật lộn với lòng ghen tuông. Lynn vốn là người ít lời và dễ bảo mấy ngày qua bỗng trở nên phấn chấn, quyết tâm, thậm chí nhanh nhậy hẳn lên khi Shelby đăm chiêu, dè dặt. Kỳ lạ thật, Shelby ngượng ngùng nghĩ, cùng yêu một người đàn ông mà lại tác động đến họ theo hai hướng ngược hẳn nhau. “Chỗ này tuyệt rồi,” cuối cùng Lynn bảo, thích thú xoay tròn như múa, “Đây chính là nơi tớ muốn.”
Cô quay lại chỗ Shelby, hài lòng ngồi bệt xuống. “Chà”, cô vừa thở vừa nói thêm. “Giá mình có thể làm chú rể đồng ý với mình nhỉ?”
Shelby ngắm những hàng lá thông nhọn cao và những cây sồi to chạy dài trên đồi đầy cỏ. Gió như đang thở dài, làm hàng cây xào xạc, lắc lư, cỏ rạt xuống như vừa có một bàn tay khổng lồ lướt qua. “Đừng lo, A.J chắc sẽ thích chỗ nào mà.”
Lynn mỉm cười, nheo cặp mắt nâu sáng long lanh đầy vẻ tinh quái. “Nhất định rồi. Chúng mình sẽ rất đáng yêu. Tớ trong tác phẩm đẹp nhất của mẹ cậu, còn trong chiếc váy màu xanh cực kỳ. Alex mặc áo đuôi tôm, sơ mi xếp nếp trước ngực, đi giữa hai hàng ghế.”
Lòng Shelby đau nhói như có dao đâm. Cô vụt ngồi thẳng dậy. “Chỗ này làm gì có ghế,” cô sẵng giọng, không muốn nghĩ đến cảnh A.J và Lynn bên nhau. Cô ngượng ngùng vơ đôi giầy đi vào chân. Thoáng cái có gì động đậy, cô liền nhìn về phía bên trái. Cô nghẹt thở, co rúm người trong khi Carlo Rosetti lao vụt từ phía sau thân cây sồi to ra.
“Thì ra là thế”, anh ta khinh khỉnh bảo. “Đây là nơi cô chuẩn bị cưới Alexander Court!”
Lynn nằm lim dim trên cỏ, đắm chìm trong viễn cảnh hạnh phúc vội nhẩy bật dậy và kêu thét lên. Shelby lồm cồm bò dậy đứng cạnh cô.
“Carlo, anh làm gì ở đây vậy?”, cả hai cô cùng hỏi.
Carlo bước nhanh qua bãi cỏ. Khuôn mặt đẹp trai của anh ta như dại đi vì đau đớn và tức giận.
“Anh đã bám theo tới tất cả mọi nơi mà em đã đi để tìm chỗ tuyệt vời cho đám cưới của em”, anh hét lên, hao chân múa tay bắt chước Lynn.
“Anh đã nghe trộm chuyện bọn em nói với nhau”, Lynn trách móc, ngón tay run run trỏ vào anh ta.
“Đúng. Và anh đã chán ngấy khi phải nghe, phải nhìn em vạch kế hoạch cho đám cưới với cái thằng cho Court này.” Anh ta rít lên khi nhắc đến cái tên A.J trong khi thò tay túm tay Lynn. Mặc dù anh ta và Lynn cao gần như bằng nhau, trông anh ta cứ như nuốt chửng Lynn. Trong khi Lynn mặc bộ quần áo may đo rất điệu, anh ta lại mặc chiếc quần bò cũ và áo phông. Tay anh ta bắp thịt nổi cuồn cuộn như những ống thép khi anh ta kéo cô gái tóc hung về phía mình.
Shelby nhảy ra bảo vệ Lynn. “Buông cậu ấy ra, Carlo!”
“Cô Feathenrstone, xin cô đừng dính vào chuyện này,” anh ta gầm gừ, không thèm quay đầu lại.
“Không được,” cô nói, túm chặt cánh tay anh ta. Cánh tay ấy như thép, có lẽ khó lòng mà gỡ ra được, cô nghĩ. Lynn chẳng hề giúp cô, chỉ đứng giương mắt nhìn Carlo. Shelby cuống quit nhìn quanh tìm người giúp. Công viên không một bóng người. Đầu giờ chiều chưa có người đi dạo, cũng không có các bà mẹ đẩy xe đưa con đi chơi, hay lũ học sinh chơi bóng chạy qua lại trên sân cỏ.
“Tuần trước em đã tránh gặp anh,” anh ta nói với Lynn, hoàn toàn không để ý tới Shelby. “Anh muốn nói chuyện với em.”
Lynn mở miệng định nói, nhưng chỉ thốt ra được hai tiếng: “Em… Carlo…”
“Anh mà lại dám trách cậu ấy ư?” Shelby lắp bắp. “Anh đâm bổ ra khỏi cửa hàng của tôi như con bò tót và săn lùng cậu ấy. Có lẽ anh làm cậu ấy sợ mất vía.”
Carlo hất tay Shelby ra tựa cô là chiếc lá dính vào cánh tay anh ta. Cặp mắt đen của anh ta nhìn xoáy vào mắt Lynn. “Anh có làm em sợ không?”
Lynn lắc đầu, mặt đỏ hồng. “Không, không đâu.”
Giọng Carlo nhỏ và căng thẳng khi anh nói tiếp. “Anh đuổi theo em. Anh muốn nói chuyện với em, bây giờ vẫn muốn nói chuyện với em về cái tay Alex Court.” Mặt anh ta nhăn nhó, ánh mắt đầy đau đớn. “Anh biết thằng cha ấy không xứng với em.”
“Không xứng với cậu ấy?” Shelby phẫn nộ hét lên, “Này, tôi nói cho anh biết. Anh ấy là một người đàn ông tuyệt vời. Anh ấy tử tế, biết suy nghĩ nhưng cứng rắn,” vì lẽ công bằng, cô phải thừa nhận điều đó. “Anh ấy xuất thân từ gia đình nghèo khổ và đã tự mình gây dựng sự nghiệp.” Shelby hất mớ tóc loà xoà, mắt sáng lên như hai vì sao. “Anh ấy sống tình cảm, thông cảm và…” Đang thao thao, cô bỗng im bặt khi thấy Lynn há hốc miệng nhìn cô.
“Kìa Shelby,” Lynn nói trong hơi thở. Hình như cô ta đã hiểu ra. “Thế mà mình không hề biết gì cả.”
Shelby ngượng ngùng nhìn bạn. Bây giờ bí mật của cô đã bị lộ tẩy. Cô đã hoàn toàn phản bội tình bạn giữa hai người.
Shelby run run chìa tay, hy vọng Lynn sẽ tha thứ cho cô. “Lynn, tớ xin lỗi. Không bao giờ tớ muốn làm tổn thương tình cảm của cậu.”
“Shelby”, Lynn bảo, “Mình không hề nghi ngờ, mình thật mù quáng.”
Carlo hết nhìn cô nọ tới cô kia, rồi bỗng mỉm cười với vẻ cả quyết. Anh ta xoay người Lynn lại, buộc cô nhìn thẳng vào mặt anh. Anh ta chớp chớp mắt rồi nói. “Em sẽ đi cùng với anh?”
Lynn ngửa mặt nhìn anh. “Anh biết là em muốn gì?”
Mặt Carlo bỗng trở nên dữ tợn đến nỗi Shelby nghĩ anh ta có thể đánh Lynn. Cô nhào tới phía Lynn ra ý che chở cho bạn, song cô ta không hề sợ hãi trước vẻ mặt ấy của anh ta.
“Em muốn hôn nhân chứ gì?”
“Đúng vậy.”
Shelby thở hổn hển, nhưng xem ra hai người đó không còn biết có cô đứng đấy. Họ cứ đứng đó, mắt nhìn nhau đắm đuối. Cuối cùng anh ta bảo. “Nếu vậy thì được.”
Anh ta túm bàn tay trái của Lynn, lôi tuột chiếc nhẫn cưới ra. Cô hét lên vì bất ngờ trong khi Carlo dứt chiếc nhẫn cho Shelby. “Này, đưa cái này cho Court. Lynn không còn cần nó nữa.”
Vẫn cầm tay Lynn, Carlo bắt đầu chạy. Lynn phải rảo bước chạy theo cho kịp.
“Này, gượm đã”, đang đứng như hoá đá, Shelby vơ ví xách đuổi theo họ. Nhưng giầy cao gót và đầu gối bị đau làm cô chạy chậm dần. Carlo kéo Lynn theo sau phút chốc đã mất hút trong quả đồi bên cạnh bãi đỗ xe.
Khi Shelby tới được chân đồi, Carlo đã ngồi sau tay lái, chiếc Triumph của Lynn phóng vụt đi. “Gọi điện nói Alex hộ mình nhé!”, Lynn nói với ra trong khi xe họ lao đi.
Shelby sững sờ trước việc Lynn bỏ đi cùng Carlo và bảo cô báo cho A.J biết tin ấy. Vô kế khả thi, cô đành quay lại, tay nắm chặt chiếc nhẫn của Lynn. Lynn đánh xe đưa cô tới đây thành ra bây giờ cô không có xe về. Một chiếc xe hiệu Corvettl vẫn còn đậu ở bãi đỗ xe, Shelby nghĩ chắc phải là xe của Carlo. Tại sao anh ta không dùng xe của mình và đưa chìa khoá xe Lynn cho cô? Shelby giận điên người. Bởi vì anh ta muốn bỏ mặc cô ở đây, tất nhiên là thế, cô nghĩ.
Làu bàu tức giận, cô đi dọc con đường tới chỗ máy điện thoại công cộng gần nhất, cách đó ít ra cũng phải tới một dặm.
Tay xách túi trong có chiếc nhẫn của Lynn, Shelby tới gõ cửa nhà A.J. Cô đã định gọi điện cho anh như Lynn bảo, song cô cảm thấy làm như vậy không đặng. Gọi điện báo cho người đang ông là vợ chưa cưới của anh ta bằng lòng đi theo một người đàn ông khác, xem ra không phải là cách lịch thiệp! Cần phải đến báo tận nơi.
Shelby đã gọi đện cho Sienna, chị cô vội vàng đánh xe đến đón cô về cửa hàng. Khi cô gọi cho văn phòng A.J, cô Simmons nói anh về nhà nghỉ cả ngày. Để mặc chị cô cứ hỏi hết câu này đến câu nọ, cô chạy vội ra xe của mình.
Cô báo tin ấy cho A.J như thế nào đây? Vừa lái xe cô vừa nghĩ ra những lời giải thích và chia buồn với anh, nhưng khi A.J vừa mở cửa, đứng đó nhìn cô thì cô quên sạch.
Anh cởi bỏ áo vét, nới lỏng ca vát. Rõ ràng là anh đã sơ ý vò đầu vì mái tóc đen của anh rối bù lên.
“Kìa Shelby”, miệng anh gọi tên cô trong khi đôi mắt xanh liếc nhanh từ đầu đến chân cô. “Có chuyện gì thế?”
Cô không biết sẽ nói thế nào. Mặt anh nhìn đến sợ, nó đầy những nếp nhăn làm anh trông phải già đi đến mấy tuổi. Anh có vẻ ngạc nhiên, sau đó mỉm cười.
Lòng cô thắt lại vì cô hiểu rằng chỉ một lát nữa thôi chính cô sẽ là người dập tắt nụ cười trên khuôn mặt anh. “Tôi… tôi có thể nói chuyện với anh được không?”
Anh lùi lại, mở rộng cánh cửa chạm trổ. “Được chứ, xin mời vào.”
Cô đặt chân vào cửa nhà kính. Ánh sáng lọt qua khung kính trên mái chiếu trên các cây cảnh tươi tốt. Anh dẫn cô qua nhà kính vào phòng khách có đặt mấy chiếc ghế xô pha đệm mút dầy kiểu mới cùng mấy chiếc ghế màu nâu đất.
Anh chỉ chiếc xô pha. “Cô ngồi xuống đi. Cô uống chút gì chứ?”
Cô buồn bã lắc đầu. “A.J, đây không phải là chuyến thăm xã giao. Tôi có chuyện báo với anh…”
Đang có vẻ vui mừng, anh bỗng trở nên dè chừng. “Có chuyện gì thế?”
Cô run run thò tay vào ví lấy ra chiếc nhẫn. Cô líu ríu kể lại sự kiện hồi chiều, câu nọ xọ câu kia, chẳng theo trình tự nào cả.
A.J vừa nghe vừa chìa tay ra như người máy. Shelby bỏ chiếc nhẫn vào lòng bàn tay.
Vẻ bàng hoàng của anh làm cho Shelby rơm rớm nước mắt. Ôi, giá như cô có thể đá cho Lynn và Carlo mấy cái vì đã làm anh đau lòng đến thế này.
“…rồi hai người ngồi xe của Lynn phóng đi. Tôi không biết họ đi đâu. Rất tiếc sự việc lại xảy ra như vậy, A.J ạ.” Cô ôm lấy mặt và khóc nấc lên. “Lynn không hề cưỡng lại. Cậu ấy cũng đồng ý đi, với điều kiện anh ta phải cưới cậu ấy.”
A.J ôm Shelby vào lòng và an ủi cô. Cô vùi mặt vào áo sơ mi trắng bóng của anh và thút thít rất lâu. Mãi sau cô mới nhận thấy ngực anh phập phồng rất lâu dưới má cô.
Lòng tràn đầy yêu thương xót xa, cô vòng tay ôm lưng anh, cố gắng an ủi anh. “A.J, em rất tiếc. Em không thể tin Lynn và Carlo lại có thể làm điều đó!”
Anh không trả lời, và mãi sau Shelby mới nhận thấy là anh không hề khóc mà lại cười.
Sửng sốt, cô ngửa mặt còn đẫm nước mắt nhìn anh.
“Đội ơn chúa họ đã làm như vậy,” anh thở hổn hển, cười chảy nước mắt. “Anh không biết nếu cứ kéo dài chuyện này, anh còn chịu đựng nổi không!”