Lý Vân Tiêu nói:
Được, đương nhiên là phải gặp.
Vừa rồi nói chuyện với Ma Ha cổ thần khiến cho hắn cảm giác tâm phiền ý loạn, muốn nghe ý kiến của Mục Địch một chút.
Linh Mục Địch bế quan ở trong linh sơn thuộc Thánh Vực Thiên Xuyên.
Lý Vân Tiêu hóa độn quang đi qua, chỉ vài lần hô hấp đã tới, hắn cảm ứng được vị trí của Linh Mục Địch, vui sướng thuấn di tới đó.
Chỉ thấy Linh Mục Địch cùng Bắc Quyến Nam đang ngồi xếp bằng đối diện nhau, trên người có mây khói vờn quanh, vẫn còn đang chữa thương.
Trong lòng Lý Vân Tiêu không khỏi cả kinh, trạng thái hai người thập phần tệ hại. Xem ra cuộc chiến năm năm trước mang tới tổn thương không cách nào phục hồi.
Hai người cảm ứng được hắn đã tới, lập tức mở mắt, buông kháp ấn xoay người.
Linh Mục Địch gật đầu nói:
Thân thể ta không khỏe, không thể hành lễ, mong minh chủ đại nhân thứ lỗi.
Lý Vân Tiêu cuống quýt ôm quyền nói:
Đại nhân nói đùa.
Linh Mục Địch mỉm cười nói:
Vân thiếu là minh chủ Thiên Vũ minh, không thể thiếu cấp bậc lễ nghĩa, nếu không uy nghiêm minh chủ đặt ở chỗ nào.
Thần sắc Lý Vân Tiêu khẽ động, nói:
Nhắc tới chức minh chủ, lần này ta tới đây là có việc thương nghị với Mục Địch đại nhân, không biết đại nhân tìm ta có chuyện gì?
Linh Mục Địch kinh ngạc hỏi:
Nga? Chuyện gì?
Lý Vân Tiêu thoáng trầm ngâm, nói:
Nếu như ta rời đi, nên giao chức minh chủ Thiên Vũ minh cho ai mới tốt?
Cái gì?
Linh Mục Địch, Bắc Quyến Nam còn có Đinh Linh Nhi đều chấn động, ngạc nhiên nhìn hắn.
Linh Mục Địch nói:
Vân thiếu là nhân tuyển thích hợp nhất, ngoại trừ ngươi, không ai có thể đảm đương chức minh chủ Thiên Vũ minh.
Hắn nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Lý Vân Tiêu, không khỏi hỏi:
Đã xảy ra chuyện gì?
Lý Vân Tiêu đem chuyện xảy ra trong siêu huyền không gian, mình ngẫu nhiên gặp Ma Ha cổ thần thuật lại một lần.
Nhất thời ba người nghe được đều trợn mắt há hốc mồm.
Trong lòng Đinh Linh Nhi vừa động, vẻ mặt kích động run rẩy hỏi:
Vân Tiêu đại ca muốn đi? Rời khỏi nhất giới này?
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
Còn chưa quyết định đâu, nhưng khả năng thật lớn.
Linh Mục Địch ngây người một lúc lâu, nói:
Không thể tưởng được còn có bí mật như thế, vũ trụ to lớn, chúng ta thật sự không bằng con kiến a.
Bắc Quyến Nam cười khổ than thở, liên tục lắc đầu.
Thần sắc Đinh Linh Nhi sợ hãi không biết phải làm sao, sau đó cố lấy dũng khí, nói:
Nếu Vân Tiêu đại ca đi rồi, chúng tôi làm sao bây giờ? Ta, Hồng Nhan, Vân Thường tỷ, Thủy Tiên muội, còn có…tiểu Hồng muội.
Lý Vân Tiêu nói:
Yên tâm đi, dù ta rời khỏi nhất giới này, vẫn có thể đả thông thông đạo trở về. Nếu nhóm người Ma Ha cổ thần có thể hàng hạ Tinh Vũ Bàn mang ta rời đi, tự nhiên vẫn có thể dùng bản tôn hàng lâm, chẳng qua có lẽ thập phần phiền toái mà thôi.
Tuy nói như thế nhưng bộ dạng của Đinh Linh Nhi thật mất mác. Nếu không có Lý Vân Tiêu, nhân sinh của nàng không còn gì ký thác, nàng cũng không biết mình nên làm gì.
Trong lòng Lý Vân Tiêu tê rần, nắm tay nàng nói:
Tin tưởng ta, đợi sau khi ta quen thuộc tình huống bên kia, tất nhiên sẽ mở ra thông đạo mang mọi người cùng đi.
Đinh Linh Nhi miễn cưỡng cười nói:
Linh Nhi trời sinh ngu dốt, tu luyện võ đạo cực kém, chỉ sợ thọ nguyên không đủ nên khó thể đợi được Vân Tiêu đại ca trở lại thì đã thiên nhân vĩnh quyết.
Lý Vân Tiêu nghiêm mặt nói:
Yên tâm đi, ta chỉ cầu trường tồn trong thiên địa, rong chơi trong vũ trụ, nếu không thể cùng người mình yêu ở chung một chỗ, làm Thiên Giới chi chủ lại có ý nghĩa gì?
Trong lòng Đinh Linh Nhi cảm thấy ấm áp, cảm thụ lực lượng trong tay Lý Vân Tiêu, không khỏi gật gật đầu, cảm thấy yên tâm.
Linh Mục Địch thở dài, nói:
Nếu Vân thiếu rời đi, vị trí minh chủ Thiên Vũ minh thật sự khó xử.
Lý Vân Tiêu nói:
Không khó xử, Mục Địch đại nhân có thể đảm nhiệm. Huống hồ ngoại trừ đại nhân, ta cũng không thể tín nhiệm người nào khác.
Ha ha ha ha.
Linh Mục Địch cười to, có chút thê lương nói:
Nếu có thêm vài trăm năm thọ nguyên, có lẽ ta thật sự sẽ tiếp nhận.
Lý Vân Tiêu cùng Đinh Linh Nhi đều chấn động, cảm nhận được ý tứ gì đó.
Lý Vân Tiêu vội hỏi:
Lời này của đại nhân có ý tứ gì?
Bắc Quyến Nam cười khổ nói:
Thọ nguyên của ta cùng đại nhân sắp tới rồi!
Cái gì?
Hai người kinh hãi, vẻ mặt bi thương.
Đinh Linh Nhi vội nói:
Hai vị đại nhân yên tâm, ta nhất định tìm linh dược trong thiên hạ kéo dài thọ nguyên cho hai vị.
Linh Mục Địch lắc đầu nói:
Không cần, với tu vi như chúng ta, trong thiên hạ còn có linh dược gì có thể sử dụng? Cần gì hao tổn nhân lực vật lực làm chi đây?
Bắc Quyến Nam gật đầu nói:
Lời của Mục Địch đại nhân rất đúng, hai chúng ta muốn gặp ngươi kỳ thật chủ yếu là muốn cáo biệt. Nếu không gặp mặt một lần, chỉ sợ phải thiên nhân vĩnh quyết. Nhưng không nghĩ tới ngươi lại nói ra vấn đề khó xử như vậy.
Linh Mục Địch thấy bộ dáng bi thương của hắn, nhất thời cười nói:
Với lịch duyệt của quá khứ của ta và ngươi, tới bây giờ còn không nhìn thấu sinh tử nữa sao? Cần gì bi thương, nếu là chức minh chủ Thiên Vũ minh, ta cũng có người tiến cử.
Ai?
Lý Vân Tiêu hỏi.
Linh Mục Địch nói:
Vi Thanh!
Sắc mặt Lý Vân Tiêu khẽ biến, thoáng do dự cũng chưa mở miệng hỏi thêm.
Linh Mục Địch đột nhiên cười nói:
Ha ha, xem ra trong lòng minh chủ cũng đang cân nhắc người này đâu.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
Vi Thanh đích xác phi thường thích hợp, vô luận tài hoa hay mưu lược hoặc tâm kế cùng gan dạ không có chỗ nào không phải là nhân tuyển tốt nhất. Chỉ tiếc người này tâm thuật bất chính, nếu thiên hạ náo động, có hắn xem như may mắn. Nhưng nay thiên hạ thái bình, người như vậy chỉ sợ sẽ sản sinh sự tình.
Linh Mục Địch nói:
Ta cũng có băn khoăn như vậy. Nếu có minh chủ ở đây, có thể ngăn chặn hắn, nếu minh chủ rời khỏi nhất giới này, đương kim trên đời chỉ sợ không còn ai ngăn cản được Vi Thanh.
Lý Vân Tiêu nói:
Nếu là như vậy, đại nhân còn tiến cử hắn sao?
Linh Mục Địch khẽ cười, trong mắt chớp động hàn quang:
Đây phải xem quyết tâm của minh chủ, nếu không thể dùng Vi Thanh, ta đề nghị nhanh chóng trừ đi, tránh lưu họa lớn, tới lúc đó không còn ai là địch thủ của hắn.
Lý Vân Tiêu có chút khó xử nói:
Xa Vưu là chân long, có thể bảo hộ Thiên Vũ giới thái bình.
Linh Mục Địch cười nói:
Xa Vưu võ dũng có thừa, mưu lược không đủ, tương lai sợ là khó thể đối kháng Vi Thanh. Minh chủ nói như vậy chẳng qua chỉ là tự tìm an ủi mà thôi. Nếu thật để cho hắn chế hành Vi Thanh, cũng không cần đau đầu đi hỏi ta.
Lý Vân Tiêu do dự, vạn phần rối rắm nói:
Giết Vi Thanh sao? Sau khi giết hắn, ai có thể đảm đương chức minh chủ?
Linh Mục Địch suy nghĩ nói:
Vi Thanh là thiên tài, ngoài ra vẫn còn nhiều nhân tài khác, nếu có thể khiến cho thiên hạ quy tâm, Linh nhi tiểu thư phi thường thích hợp vị trí minh chủ. Nhưng uy vọng của Linh nhi tiểu thư quá thấp, thật khó làm kẻ dưới phục tùng. —————