Chương 2710: Ba chiêu.
Trong lòng Lý Vân Tiêu hoảng hốt không thôi, gió mạnh này hết sức quen thuộc, chính là vực ngoại tinh hông thái cổ cương phong, là thứ độc nhất vô nhị của con cá sấu ngu xuẩn kia.
Hắn không biết là, trong tay Đinh Sơn khống chế thái cổ cương phong chính là nửa đoạn thân hình của con cá sấu.
Ban đầu ở thành Tống Nguyệt Dương, đế quân đánh một trận với hắn, cái con cá sâu bị hắn nuốt mất một nửa, sau đó ở Mai Cốt Chi Địa Hóa Long Trì, bị Lý Vân Tiêu đạt được một nửa còn lại.
Chiêu thứ hai, cực quang biến!
Ánh sáng và gió dung hợp với nhau, hóa thành quang ảnh phong bạo không chê vào đâu được.
Lỗ chân lông toàn thân Lý Vân Tiêu dựng thẳng, cảm giác nguy hiểm cực lớn hiện ra trong lòng, bất chấp da thịt đau đớn.
Một tay lăng không điểm một cái, ba mươi sáu chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm bày trận, nó giống như ngân hà vượt qua tinh không, bên trong có ngàn vạn bóng kiếm chìm nổi.
Sau đó sáu cánh tay nắm chặt, chúng không ngừng sinh ra kim quang và bay lên cao.
Hai tay bấmm nệm pháp quyết, Ma Thiên khải lóe lên, mặc lên người, ma lực nhộn nhạo bắn ra ngoài.
Những bóng vàng không ngừng ngưng tụ trước người giống như vũ trụ mênh mông đang bị ôm vào ngực.
Tinh tuyền bạo!
Lý Vân Tiêu điểm một chỉ vào vũ trụ đó, giơ lên cao cao.
Vòng xoáy màu vàng tỏa ra khí tức cuồng bạo, bắn thẳng vào trong kim quang, pháp quyết của hắn biến ảo nhanh chóng.
Trực tiếp xuyên thấu qua tất cả, bắn thẳng vào trong trong vòng xoáy phong bạo.
Ầm ầm!
Phong bạo sinh ra tiếng nổ mạnh mẽ, bầu trời không ngừng sụp đổ, lực lượng khủng bố sụp đổ tầng tầng.
Đặc biệt là cực quang kia binh giải, hóa thành hào quang bảy màu, không ngừng phá không mà đi, ở xa xa có tiếng võ giả không ngừng kêu thảm thiết, chính là dư âm ảnh hưởng tạo thành.
Đinh Sơn quả nhiên cáo già! Trước kia đại chiến với Lăng Bạch Y một trận, sinh tử trước mặt vẫn ẩn nhẫn không phát, biểu hiện thường thường, giờ phút này đại phóng dị sắc, thực lực tăng lên gấp đôi.
Một đạo cực quang bắn xuyên qua không trung, bắn về phía Trữ Khả Vân, bị nàng bóp nát trong tay.
Lập tức gương mặt âm trầm, nói ra, cực kỳ bất mãn.
Ha ha.
Trữ Khả Vi khẽ cười nói:
Người này là thế hệ gian hùng, thập phần nguy hiểm, cũng may người phía sau hắn đã hiện ra, nguy hiểm giảm nhiều.
Trữ Khả Vân lo lắng nói:
Lý Vân Tiêu có thể kháng trụ ba chiêu của hắn không? Chiêu thứ hai đã lăng lệ như vậy, nếu lại thêm một chiêu…
Trong giọng nói tràn đầy lo lắng.
Trữ Khả Vi cau mày nói:
Nếu nói là Đinh Sơn nguy hiểm, như vậy Lý Vân Tiêu là người còn nguy hiểm hơn Đinh Sơn rất nhiều. Ta cũng không biết hắn có thể ngăn cản chiêu thứ ba hay không, nhưng ta biết rõ hắn không có bổn sự này sẽ không tùy tiện đáp ứng đâu.
Trữ Khả Vân nói:
Chỉ mong như thế…
Cực quang phong bạo trong chiến đấu bắn ra các nơi, ngàn vạn tia sáng bắn ra không trung, tinh tuyền bạo cũng sụp đổ nhanh chóng.
Tay phải Lý Vân Tiêu cầm kiếm, tay trái bấm niệm pháp quyết niết thân kiếm, không ngừng có kiếm ý lạnh như băng sinh ra, từng đạo uy áp cực lớn không ngừng hiện ra.
Kiếm giới!
Tay trái bấm niệm pháp quyết.
Oanh!
Vô số bóng kiếm hiện ra, áp súc sao đó nổ tung.
Ầm ầm!
Cực quang phong bạo cuối cùng đánh lên người của Lý Vân Tiêu, phù văn trên Ma Thiên khải không ngừng nứt vỡ, không ngừng tan rã.
Ah!
Tiếng hét thảm thiết vang lên trong phong bạo, ý chí kiên định và linh hồn quật cường cũng thể hiện ra.
Cực quang không ngừng chém vỡ da thịt của hắn, thái cổ cương phong hóa da thịt đi, miệng vết thương trở nên khô héo, không có máu huyết chảy ra, dưỡng khí trong cơ thể không ngừng bị phong hóa, cơ bắp héo rút.
Muốn giết ta, đừng nằm mơ!
Một tiếng gầm kinh thiên truyền ra, sau đó liền trông thấy thân ảnh Lý Vân Tiêu không ngừng sụp đổ, hóa thành lôi điện sáng ngời.
Sau đó kiếm khí phong bạo bị chém ra thành lỗ hỏng, một đầu lôi long màu tím xuất hiện, nó ngửa mặt lên trời rống to.
Võ giả toàn thành run lên, tiếng long ngâm từ xa tới gần, vang vọng chung quanh trái tim mọi người, không ngừng tiêu tán.
Bên ngoài cực quang phong bạo, tử long lăng không bay lên, duỗi năm trảo của nó chụp vào phong bạo, lôi đình vô cùng ngưng tụ vào lòng bàn tay của hắn.
Phanh! Phanh! Phanh!
Trong gió lốc tràn ngập lôi điện, dần dần hóa thành hào quang màu xanh nhạt.
Quang cùng phong hai chủng nguyên tố tại đây khắp thiên lôi Long thôn phệ hạ không ngừng biến yếu.
Đinh Sơn nhướng mày, năm ngón tay phải nắm chặt, trên ngón ta gân xanh nổi lên, trên mặt lộ ra vẻ giãy dụa, dường như do dự.
Phanh!
Phong bạo dần dần yếu đi, tử long vỡ vụn, hóa thành lôi quang phiêu đãng, hào quang ngưng tụ trước người, hóa ra thân hình của Lý Vân Tiêu.
Trên da thịt có dấu vết trắng noãn, lại không có miệng vết thương nào. Chỉ có sắc mặt vô cùng tái nhợt, cánh tay và mạch máu trên tay đều nhìn thấy rõ ràng.
Phốc!
Nguyên bản không có chút máu nào, sau khi phun ra một ngụm máu tươi thì thần sắc cũng đỏ rực.
Đinh Sơn trầm giọng nói:
Có thể ngăn hai chiêu của ta, mặc dù nằm trong dự liệu, nhưng vẫn làm cho ta kinh ngạc không dứt.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
Chuyện giật mình còn nhiều, ngươi không phải muốn ba chiêu liên hoàn chứ? Một chiêu cuối cùng vì sao không dùng?
Đinh Sơn nói:
Một chiêu cuối cùng ngươi khẳng định không tiếp được, ta không muốn giết ngươi. Dù sao ta và ngươi không có thù hận chính thức gì, ngược lại còn có sâu xa với Linh Nhi.
Lý Vân Tiêu nói:
Ngươi bắt đầu buồn cười rồi đấy.
Đinh Sơn cau mày nói:
Vì sao ngươi quật cường như vậy? trạng thái của ngươi bây giờ ngươi biết rõ ràng, đừng nói chiêu thứ ba, cho dù là một chiêu cửu cực quang ngươi cũng không ngăn cản nổi.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
Vì cái gì người vô tri đều tự cho rằng có thể nắm giữ tư duy của người khác thế? Thế giới này có rất nhiều thứ không phải chỉ số thông minh của ngươi có thể hiểu được.
Hai tay của hắn bấm niệm pháp quyết, sau lưng có bóng đen cực lớn hiện ra, lăng không hóa ra Chân Ma pháp tướng.
Ba đạo gương mặt dữ tợn, hình thái cũng khác nhau.
Sáu tay không ngừng bấm niệm pháp quyết, trên miệng cười tà quan sát thiên địa.
Chi! Đây là cái gì?
Võ giả toàn thành ăn cả kinh, vội vàng tránh lui.
Ma, ma công! Là bất thế ma công!
Có người nhận ra, kinh hô lên.
Lý Dật ngẩng đầu nhìn qua, sắc mặt giật mình và khó tin.
Cảm xúc tuyệt vọng không ngừng lan tràn trong nội tâm, không ngừng lui ra sau, mỗi khi lòng tin của hắn tăng vọt, lúc vô cùng tự tin thì bị Lý Vân Tiêu dẫm nát dưới chân, tùy ý chà đạp.
Không có lần nào không phải thất vọng, cho đến gần như tuyệt vọng.
Cho dù mình tiến bộ nhanh như thế nào, biến thái như thế nào, tất cả vĩnh viễn không đuổi kịp thân ảnh kia, không chỉ có như thế, chênh lệch không ngừng mở rộng, mở rộng… Mở rộng đến mức hắn nản lòng thoái chí, thậm chí vạn niệm đều diệt.
Một cảm giác đau đớn truyền tới, mười ngón tay của hắn bấm vào trong da thịt, lúc này mới có thể thoáng thoải mái một chút, cảm giác bực bội đè nặng trong ngực, làm cho hắn hít thở không thông.