Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1034: Chương 1034: Bạch y công tử. (1)




Chương 1032: Bạch y công tử. (1)

Tử khí dần dần phai mờ, bên trong có tiếng quát của Lý Vân Tiêu, chỉ thấy lôi quang chớp động, tử khí từ từ tiêu tán, vạn đạo lôi đình lóe sáng, hai đạo khí tức băng hàn hiện ra, đúng là hàn khí của Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm.

Viên Cao Hàn cùng Cố Nguyệt Sinh đồng thời kích động nhìn qua, ngưng mắt quan sát hai thanh bảo kiếm lóng lánh như nước trong lôi điện, yên tĩnh phiêu phù ở đó.

Lý Vân Tiêu ngang nhiên nói:

- Chuyện rèn luyện đỉnh mới các ngươi nên làm cho tốt, ta đi ra ngoài ngưng lôi kiếp, rèn luyện kiếm hình!

Sau khi hắn nói xong, lôi quang bao phủ hai thanh kiếm biến mất tại chỗ.

Viên Cao Hàn cùng Cố Nguyệt Sinh sắc mặt thất lạc, bọn họ cũng rất muốn nhìn quá trình lôi kiếp tôi kiếm, đặc biệt là Cố Nguyệt Sinh, chưa bao giờ nhìn thấy kỳ cảnh cao cấp như vậy. Nhưng bọn họ cũng hiểu, Lý Vân Tiêu trước khi chưa khôi phục tới Võ Đế đỉnh phong sẽ không thả bọn họ rời đi.

Nhưng mà may mắn là ở chỗ này đãi ngộ không tệ, hai người đều có đề cao thật lớn.

Mặc dù là Viên Cao Hàn, thậm chí ẩn ẩn cảm thấy mình sẽ đột phá cửu giai trong Giới Thần Bi này, trong khoảng thời gian này các loại kinh nghiệm và cảm ngộ sinh ra, cả đời khó cầu. Hiện tại cho dù đuổi hắn đi ra ngoài thì hắn cũng không muốn đi, hắn giờ phút này thậm chí tâm thần bất định, nếu Lý Vân Tiêu trở lại cửu giai đỉnh phong muốn xua đuổi hắn, hắn nên làm thế nào cho phải.

Cố Nguyệt Sinh kiếm càng lớn hơn, đi theo Viên Cao Hàn học tập thật nhiều, cho dù là tri thức, lĩnh ngộ hay thực lực đều không ngừng tăng mạnh.

Hai người cảm khái một phen, liền tiến hành tu luyện.

Thân ảnh Lý Vân Tiêu xuất hiện trong mật thất, thu hồi Giới Thần Bi sau đó thuấn di ra ngoài phòng, hóa thành đám lôi điện biến mất khỏi trụ sở Thiên Nguyên thương hội, bắn bay về phía chân trời.

- Vừa rồi đó là...

Lập tức mấy người lao tới, hai mắt nhìn nhau, ánh mắt trống rỗng.

- Ngày mai là song hội bắt đầu, thời điểm này Vân thiếu lại rời đi?

Hác Liên Thiếu Hoàng ngạc nhiên nói:

- Chuyện gì trọng yếu như thế?

Bên trong khu nhà nhỏ vang lên âm thanh của Mạc Tiểu Xuyên nói:

- Không cần suy đoán, mới vừa rồi Vân thiếu đã truyền âm cho ta, trước ngày mai nhất định sẽ chạy về.

Lạc Vân Thường nhìn Đinh Linh Nhi tràn ngập vẻ ưu lo, cười nói:

- Linh Nhi muội muội lo ngại, Vân thiếu chưa từng để chúng ta thất vọng qua?

Đinh Linh Nhi nghiêm mặt nói:

- Ta cũng không lo lắng việc Vân thiếu này, mà là hắn đi vội vàng, không biết có gặp nguy hiểm hay không.

Lạc Vân Thường ngẩn ra, cũng lập tức lo lắng.

Hác Liên Thiếu Hoàng cười to nói:

- Ha ha, thật là mù bận tâm. Nữ nhân a, một khi rơi vào bể tình, thông minh lập tức sẽ là số không.

Hắn lắc đầu một cái, một bộ cao thâm khó dò liền rời khỏi, lưu lại hai nữ sắc mặt đỏ lên.

- Thiếu Hoàng nói rất đúng, thiên hạ này người có thể làm cho Vân thiếu rơi vào nguy hiểm thực không nhiều

Lạc Vân Thường đỏ mặt an ủi Đinh Linh Nhi nói, đồng thời cũng là đang an ủi mình.

- Tỷ tỷ nói phải, không có gì đáng lo lắng, là ta suy nghĩ nhiều.

Đinh Linh Nhi nói.

Bầu không khí giữa hai người có chút lúng túng, lẫn nhau trong lúc đó tâm tư đối với Lý Vân Tiêu ai cũng biết, nhưng Lý Vân Tiêu chậm chạp không có bất kỳ thái độ. Ngược lại làm cho tình nghĩa giữa hai người càng ngày càng tốt, hai người tựa hồ là cố ý gây ra, bắt đầu tình cùng tỷ muội.

- Hôm qua ta ở một gian hàng trang sức nhìn thấy một cây trâm rất thích hợp tỷ tỷ, không biết tỷ tỷ có thể rảnh rỗi đi xem xem hay không?

Đinh Linh Nhi nói.

- Hay lắm.

Lạc Vân Thường ôn văn nhĩ nhã nở nụ cười.

Hai người dắt tay nhau mà đi, ở đêm trước việc trọng đại kia, còn có tâm tư đi dạo phố.

Lý Vân Tiêu hóa thành lôi đình, chớp mắt vạn dặm, đảo mắt liền đến ngoài Tống Nguyệt Dương thành không biết bao nhiêu ngàn dặm. Một mảnh trống trải, hoàn toàn không có bóng người.

Hắn nhanh chóng hai tay bấm quyết, trên mặt đất ngưng tụ ra một cái trận pháp phạm vi trăm mét, sau đó một tay tát ra lượng lớn nguyên thạch, đồng thời rơi ra trong trận pháp, lúc này mới lộ ra vẻ nghiêm nghị, trong tay chậm rãi trồi lên ánh sáng.

Tia sáng kia lấp loé, sinh trưởng ra hàn khí, hàn quang chiếu thủy, toàn bộ bầu trời bắt đầu gió nổi mây vần, mây đen dày đặc mà xuống.

Huyền khí cấp chín xuất thế, lập tức dẫn tới thiên địa dị tượng, trên bầu trời lôi vân lăn lộn, uy thế kinh người.

- Này.

Yêu Long kinh hãi nói:

- Ngươi bố trí dĩ nhiên là tụ lôi trận, như vậy sẽ dẫn lôi đình gấp mấy lần, phóng to lôi kiếp cấp chín, ngươi muốn chết phải không? Chơi như thế thật sự sẽ chết.

Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ điên cuồng nói:

- Khà khà, ta chính là muốn hấp thu lực lượng thiên kiếp của huyền khí cấp chín, dùng để tu luyện Hóa Lôi Thần Quyết, tiện thể luyện chế Thái Cổ Thiên mục lại một phen, lôi đình kia là lực lượng Ất Mộc tuyệt cường a.

- Người điên, người điên.

Yêu Long mắng to, cả giận nói:

- Như ngươi vậy ngay cả ta cũng đồng thời bị hại, ta còn trông cậy vào ngươi có thể có chút tiền đồ a.

Lý Vân Tiêu nơi nào sẽ phản ứng nó, lẳng lặng chờ đợi lôi kiếp giáng lâm.

Tụ lôi trận phía dưới tựa hồ cảm nhận được lượng lớn lôi điện chi lực tràn ngập trên không trung, bắt đầu chậm rãi vận chuyển, phát sinh hào quang màu xanh tươi đẹp.

Bên trong đất trời bắt đầu hiện ra một mảnh màu xanh, lôi vân khủng bố tụ tập ở trên bầu trời, một đám lớn lôi hải hiện lên, tụ mà không rơi.

Yêu Long ngơ ngác cảm thụ sức mạnh trên bầu trời truyền đến, cả người có chút ngớ ra, mồ hôi lạnh chảy ra, không ngừng tự nói:

- Xong, xong đời......, người điên, người điên a...

Toàn bộ bầu trời nguyên bản hôn ám tối tăm, ở dưới lôi đình tụ tập dần dần trở nên sáng sủa, dường như một khối ngọc bích to lớn khảm nạm trên bầu trời, càng lúc càng lớn, uy thế càng ngày càng mãnh liệt.

Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy tóc gáy cả người đều dựng lên, lộ ra một cảm giác khủng bố run rẩy.

- Ngươi cũng đang sợ sao?

Yêu Long ngưng tiếng nói:

- Ta biết ngươi thích mạo hiểm, nhưng lần này đúng là đùa lớn rồi, mau mau trốn vào Giới Thần Bi đi.

Hắn cùng Lý Vân Tiêu linh hồn dung hợp, có thể nhận biết được trên người Lý Vân Tiêu tản mát ra cỗ run rẩy kia.

Này cũng không phải là người nhát gan, mà là ở dưới thiên địa oai, cảm thấy mình nhỏ bé, như một chiếc thuyền con giữa biển cả mênh mông.

Nhân lực chung quy có giới hạn, mà thiên địa lại vô cùng.

Thanh âm nhàn nhạt của Lý Vân Tiêu vang lên, mang theo từng tia từng tia hết sức hưng phấn, kích động nói:

- Ta đứng trong đất trời, có thể cảm thụ tạo hóa vô cùng vô tận, Càn Khôn cuồn cuộn, ta cảm thấy rất hài lòng, rất vinh hạnh a.

Trên người hắn hiện ra chiến ý vô tận, làm tốt chuẩn bị cùng thiên uy chống lại.

Lôi Đình Chi Hải trên bầu trời kia như mâm tròn ngọc bích, rốt cục hội tụ đầy đủ năng lượng, hóa thành một đạo lôi đình kinh thế, từ trên trời rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.