Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2191: Chương 2191: Bảo Quang Điện.




Chương 2191: Bảo Quang Điện.

Ai?

Lý Vân Tiêu thất kinh hỏi:

Vì sao phải cảm tạ ta?

Đoan Mộc Thương mỉm cười, nói:

Công tử rất nhanh sẽ biết thôi.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, khẽ nói:

Bản thiếu gia rất không thích cảm giác bị người tính toán này, đồng thời cũng rất chán ghét nữ nhân tự cho mình thông minh.

Đoan Mộc Thương lơ đễnh, lạnh nhạt cười nói:

Thế gia xem bói, dù sao cũng phải cho người một ít cảm giác thần bí mới được. Bắc Minh Nguyên Hải định điều binh đến, Vân thiếu cũng có thể nhìn thấy. Thiếp thân là vì an toàn tuyệt đối, lúc này mới tìm tới công tử. Nếu công tử không vui, ta còn có thể tìm người khác.

Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:

Vậy Thương đại nhân tìm người khác đi.

Hắn tự nghĩ thực lực mình hiện giờ, trừ phi gặp phải cường giả siêu phàm nhập thánh, nếu không mặc dù là cửu tinh đỉnh phong ra tay, cũng có nắm chắc thật lớn có thể chạy thoát.

Đoan Mộc Thương ngưng tụ ánh mắt, cười khổ nói:

Thiếu niên bướng bỉnh, khó trách có thể có thành tựu như thế.

Nói xong, nàng liền tiếp tục quan sát Tinh Cung kia, cũng không biết có đang mưu tính đối tượng kết minh khác hay không

Rất nhanh, Tinh Cung mênh mông kia chậm rãi rơi xuống, diện tích chừng ngàn mẫu, vừa khít khu vực này.

Sức mạnh to lớn mênh mông phát ra trên Tinh Cung, lan tràn trong cả sơn mạch, tế đàn bốn phía sơn thể không chịu nổi cự áp, bắt đầu nứt vỡ ra.

Từng đạo ánh sáng màu vàng bắn ra tứ phía, ngưng tụ thành một cái kết giới to lớn.

Trên kết giới lóe ra hào quang, hóa thành một khối phù triện trôi nổi bất định, đúng là Đại Địa chi phù, định sơn mạch bốn phía.

“Ầm ầm”

Một tiếng vang thật lớn, vách núi cao nhất mặt phía bắc rốt cục không chịu nổi nữa, sụp đổ sụp đổ xuống, các loại cự thạch bắn ra.

Ánh mắt Đoan Mộc Thương lóe lên, quát:

Nguy hiểm, đi mau.

Nàng dẫn đầu hóa thành một đạo độn quang, bay tới quặng mỏ.

Năng lượng trên Đại Địa chi phù còn thập phần dồi dào, đủ để mọi người bình yên rời đi được.

Một lát sau, toàn bộ sơn mạch phạm vi mấy ngàn mẫu đều bị sức mạnh mênh mông to lớn đè sập, hóa thành một mảnh bằng phẳng.

Khi kiến trúc Tinh Cung hùng vĩ mỹ lệ kia kim quang lóng lánh, đột nhiên rơi xuống, đúng là đè lên tế đàn kia.

“Ầm ầm”

Khu kiến trúc rơi xuống, một mảnh hoa quang xông lên trời, toàn bộ sơn mạch bị chiếu rọi như ban ngày, liếc nhìn lại, bao nhiêu quỳnh lâu ngọc vũ, tựa như Tiên Cung.

Trên một tòa cung điện ở trung ương nhất, dựng đứng một khối thông ngọc bài cực lớn, trên đó ghi bốn chữ to “Huyền Vũ Tinh Cung”, phảng phất ẩn chứa quy tắc nào đó, nhìn qua, không chỉ khiến hai mắt người đau đớn, còn có một loại cảm giác tinh thần hoảng hốt.

Không ít người trong lòng giật mình, nhao nhao cắn chót lưỡi, khiến mình thoáng tỉnh táo lại, cũng không dám ngẩng đầu nhìn xem thế nào nữa.

Thái Thúc Tà Đình hai mắt tỏa ánh sáng hưng phấn nói:

Đại thủ bút như thế, quả thật chỉ có đại năng chỉ sĩ thời cố đại mới làm ra được.

Tiên Cung che ngàn mẫu, cách ly mặt trời, không thấy trăng sao.

Trong nội cung hàng trăm hành lang gấp khúc, tất cả ôm địa thế, điêu Long mài Phượng, một mảnh ánh sáng màu vàng lấp lánh.

Theo Tinh Cung hoàn toàn hiện ra trước mắt, tinh quang chi lực kia mới chậm rãi thu liễm, hồi lâu khôi phục một mảnh thanh minh và yên tĩnh.

Huyền Vũ Tinh Cung. . . , chưa bao giờ thấy qua sách cổ ghi lại, còn có bao nhiêu nơi đã từng thịnh thế bị chôn vùi dưới cát bụi đây?

Đoan Mộc Thương khiếp sợ, một mảnh bùi ngùi thở dài.

Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:

Ngoại trừ phiến tinh không muôn đời này ra, trên đời nào có vĩnh hằng bất hủ?

Tất cả mọi người trong lòng run lên, đều kinh dị nhìn qua hắn. Sấm ngôn khám phá hồng trần, hiểu rõ ảo huyền cuộc đời như thế, như thế nào cũng không giống như xuất từ miệng một thiếu niên a.

Ha ha, quản nó cái gì thiên thu muôn đời, lão phu cười xem y quan cổ khâu, đời ta chi nhạc, thì cầu nhất thời.

Một đạo thân ảnh màu đỏ cười to không thôi, nháy dưới đã phóng tới Tinh Cung.

Tất Hạo Đãng!

Bắc Minh Nguyên Hải cả kinh, quát:

Đi.

Hắn vượt lên trước, lóe lên phía liền đuổi theo vào.

Người còn lại của Bắc Minh Huyền Cung cũng theo đuôi phía sau, đều bay vào trong cung.

Bắc Minh Nguyên Hải lớn tiếng nói:

Mọi người tách ra bốn phía, chính hắn lại dẫn đầu đi đến chủ điện.

Cả tòa Tinh Cung quá lớn, hắn sợ bảo vật quá nhiều, bị những người khác được chỗ tốt. Hiện giờ cảm thấy hối hận không thôi, sớm biết có chuyện tốt như vậy, lẽ ra nên phái gấp 10 lần người đến mới phải.

Bọn người Mục Chinh cũng biến sắc, không nói hai lời liền vọt vào, đều chạy về phía chủ điện kia.

Mấy ngàn võ giả lập tức xôn xao, tản ra như him thú, che khuất bầu trời bay tới Tinh Cung.

Rất nhiều người vẫn tự mình hiểu lấy, nhìn đám người chạy đi chủ điện, không ít thì lại bay về các lầu các thiên điện, hy vọng có thể nhặt được chút tiện nghi.

Lý Vân Tiêu trầm tư một chút, vị trí chủ chính là chỗ tế đàn ba tinh vực Ngưu, Nữ, Hư trước kia, bên trong sợ rằng không có đơn giản như vậy

Hắn cũng không vội đi vào, mà bay tới các thiên điện hơi lớn bốn phía.

Khiển Vân Cung, Ngũ Minh Cung, Lăng Ba Cung. . .

Nhìn qua mỗi một tòa thiên điện, khiếp sợ trong lòng Lý Vân Tiêu càng lúc càng lớn, rất khó tưởng tượng đây là do một đám võ giả tán tu tạo nên

Hắn không chút hoang mang lấy ra Linh Mẫn Bàn ra, kim đồng hồ trên bàn đã đình chỉ rung động lắc lư, chỉ về phía chủ điện kia.

Lý Vân Tiêu một tay bấm niệm pháp quyết, đánh mấy chỉ quyết vào trong Linh Mẫn Bàn, kim đồng hồ lập tức xoay tròn, xoay vài vòng, cuối cùng thoáng cái chỉ tới một tòa bên trái.

Lý Vân Tiêu ngưng mắt nhìn lại, tên tấm bảng kia viết mấy chữ: Bảo Quang Điện.

Giờ phút này đã có mấy đạo nhân ảnh vọt vào, chợt lóe lên rồi biến mất, Lý Vân Tiêu cũng theo đuôi mà vào.

Vừa bước vào cửa điện, liền có mấy đạo nhân ảnh bay tới.

Giữa đại điện sừng sững lấy một tòa đại đỉnh, trên đó lưu chuyển hào quang màu vàng, tản mát ra từng thổ quang chi lực.

Mà những người kia vừa xông tới đã bị trực tiếp chấn bay ra.

Thổ hệ nguyên tố chi lực thật mạnh

Lý Vân Tiêu thoáng cái kinh ngạc, dừng ở đại đỉnh kia, ánh mắt thoáng cái thẳng tắp.

Dưới Đồng Thuật hắn nhìn qua, trong thổ sắc quang mang bốn phía đại đỉnh mơ hồ lơ lững một vòng hư ảnh đá vụn nhàn nhạt.

Ngoài cửa lần nữa xông vào một người, hoảng sợ nói:

Là thổ hệ nguyên tố chi lực biến dị.

Hắn kinh hỉ, vội phóng tới đại đỉnh, duỗi ra năm ngón tay chụp xuống.

“Phanh”

Một đạo hoàng quang tóe lên, người nọ phảng phất như bị búa tạ đánhvòa, tại chỗ phun ra một búng máu bị đánh bay đi mất.

Ha ha, không biết tự lượng sức mình.

Mấy người còn lại đều cười rộ lên, nhưng trong mắt cũng chớp động lên tham lam và vẻ mặt ngưng trọng, có mấy người càng kiêng kị nhìn qua Lý Vân Tiêu, tựa hồ cảm nhận được sự bất phàm của hắn.

Vân thiếu cũng cảm thấy hứng thú với vật này sao?

Trong đó một gã nam tử trầm giọng nói.

Lý Vân Tiêu nhìn lại, chỉ thấy người nọ mặt tròn tai lớn, bên má có đầy râu, khí thế uy mãnh, cũng có tu vị Võ Đế bát tinh, nhưng hắn cũng không quen biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.