Chương 408: Bát Kỳ Luyện Tâm Thủ. (1)
Hắn vừa nói ra lời này thì lập tức nhíu mày, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, những người còn lại vẻ mặt cổ quái.
Nguyên Hạo cười khổ nói:
- Xem thủ pháp của hắn thuần thục như vậy, ý cảnh Phi Hoa Lạc Tuyết không có vài chục năm khổ tu là không cách nào làm được. Nhưng mà...
Hắn đột nhiên có cảm giác lực bất tòng tâm, khổ sở nói:
- Hắn mới mười lăm tuổi ah! Hơn nữa mấy tháng trước cũng mới là tam giai thôi!
Phanh!
Rốt cuộc Cát Hướng Tiền không nhịn được vỗ bàn một cái, khối nguyên thạch nguyên liệu rốt cục bay lên, hắn một tay dùng nguyên lực bao phủ khối nguyên thạch, nguyên thạch nguyên liệu đã bị lực kéo làm quay vòng.
Dưới ý cảnh Phi Hoa Lạc Tuyết thập nhị thức của Lý Vân Tiêu, hắn rốt cục không ức chế được chiến ý, lập tức ra tay.
Hồn lực bành trướng bạo phát trên người Cát Hướng Tiền, giống như núi lửa bộc phát, phun trào xuất kỳ bất ý, uy thế kinh thiên.
Giờ phút này hắn không dám có ý khinh thường nào nữa, Lý Vân Tiêu cho tới bây giờ bày ra thực lực không dưới hắn. Đặc biệt là loại ý cảnh cảm ngộ cùng thủ pháp thiên chuy bách luyện càng làm hắn có cảm giác theo không kịp.
Vì tôn nghiêm mà chiến!
Bách Lý Công Cẩn cũng bị xúc động, nội tâm thở dài một hơi, cuối cùng vẫn ra tay. Ánh mắt của hắn nhìn qua Tân Trạch cùng Lữ Hạo Sơ. Hai người nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, không còn khinh thị và tức giận nữa, có chỉ là vô cùng ngưng trọng và khiếp sợ.
- Phi Hoa Lạc Tuyết thập nhị thức, ta cũng biết!
Cát Hướng Tiền hét lớn một tiếng, thân thể cũng biến hóa kịch liệt, bắt đầu dùng thủ pháp giống như đúc Lý Vân Tiêu, không ngừng đánh linh quyết vào trong khối nguyên thạch nguyên liệu.
Mọi người khẽ chau mày, tuy hai người thủ pháp giống nhau như đúc, nhưng cho người ta cảm giác thị giác khác biệt như ngày và đêm. Giống như một lão sư diễn luyện và một đồ đệ ngây ngốc bắt chước, thấy thế nào cũng chẳng ra cái gì cả.
Ngay cả Tân Bì cùng Đoạn Việt là thường dân cũng nhìn ra chênh lệch giữa hai người.
Nguyên Hạo hơi hơi thở dài một hơi, chỉ xem bộ động tác này, Cát Hướng Tiền đã thua một nửa rồi.
Phi Hoa Lạc Tuyết thập nhị thức chính là thủ pháp bắt buộc của tứ giai thuật luyện sư, mấy người bọn họ cũng từng thảo luận và học tập qua. Bình thường nhìn nhau thi triển cũng có chuyện như vậy, không biết là có cái gì. Nhưng hiện tại so với Lý Vân Tiêu thì thấy thế nào cũng giống bắt chước bừa bãi, không chỉ khó coi, cơ hồ là buồn nôn.
Nguyên thạch trước người Lý Vân Tiêu không ngừng nhỏ lại, rất nhiều tạp chất màu xám bị thủ pháp loại bỏ mất, lưu lại hòn đá với nguyên khí ngưng tụ, màu sắc bắt đầu dần dần trở nên thuần trắng.
- Hạ phẩm nguyên thạch!
Hào quang trong mắt Đoạn Việt chớp động, nhịn không được nói ra. Hắn lần đầu tiên xem thuật luyện sư ngưng luyện nguyên thạch, kích động hiếm thấy. Hắn càng xem càng nhiệt tình khi thấy nguyên thạch của Lý Vân Tiêu còn tinh khiết hơn của Cát Hướng Tiền, đối với tiền đặt cược càng mỏi mắt chờ mong.
Mà đám người Bách Lý Công Cẩn cũng nhìn thấy quá trình, mỗi động tác của Lý Vân Tiêu đều hiện ra trong mắt bọn họ, lưu lại rung động thật sâu trong đáy lòng. Mỗi một chi tiết có thể nói cực kỳ hoàn mỹ, tuyệt đối có thể so sánh với sách giáo khoa cô đọng ra.
Sắc mặt Cát Hướng Tiền kịch biến, hắn cũng phát hiện chênh lệch giữa thủ pháp của hai người, khẽ quát một tiếng, hồn lực mạnh mẽ không ngừng bắn ra áp vào khối nguyên thạch nguyên liệu. Kỹ thuật thủ pháp chưa đủ, hắn phải dựa vào hồn lực tu bổ, tứ giai thuật luyện sư dùng hồn lực bành trướng ngăn cản xu thế chênh lệch, không ngừng cưỡng ép hiếp đè ép tạp chất trong nguyên thạch ra ngoài, rất nhanh nguyên liệu cũng chạm rãi hóa thành màu thuần trắng.
- Bách Lý đại sư, hai người này ai mạnh ai yếu?
Tân Bì nhìn qua một hồi, nhưng hắn xem không hiểu môn đạo, đành phải hậm hực hỏi thăm.
Sắc mặt Bách Lý Công Cẩn ngưng trọng, nói:
- Vân Tiêu đại sư kỹ pháp thập phần cường đại, nhưng Phi Hoa Lạc Tuyết thập nhị thức cần thể lực cường đại chèo chống. Mà cát đại sư hồn lực cực kỳ phong phú, như vậy lại khó có thể lâu dài. Hai người ai cũng có sở trường riêng, trong lúc nhất thời không nhìn ra mánh khóe, phải xem ai kiên trì lâu hơn.
Tân Trạch cùng Lữ Hạo Sơ sắc mặt biến hóa, Lý Vân Tiêu mang thể thuật mạnh mẽ toàn thành đều biết. Loại thủ pháp Phi Hoa Lạc Tuyết thập nhị thức đối với bọn họ mà nói tiêu hao thể lực thật lớn, nhưng đối với Lý Vân Tiêu chỉ thường thôi, từ bộ dáng phong đạm vân khinh của hắn có thể nhìn ra được, tiếp tục như thế Cát Hướng Tiền cực kỳ không ổn.
Đoạn Việt cũng xoa bóp lòng bàn tay, phát hiện tất cả đều là mồ hôi. Một ức năm ngàn vạn nguyên thạch đặt cược quá mức dọa người, hắn thân là tam tinh Vũ Hoàng cũng cảm thấy nội tâm nhút nhát.
Khối nguyên thạch nguyên liệu bị hồn lực khổng lồ của Cát Hướng Tiền áp chế cũng nhanh chóng tróc ra một tầng tạp chất, bước vào hạ phẩm nguyên thạch, nhưng trên trán của hắn toát mồ hôi lạnh, cảm thấy có chút chống đỡ hết nổi. Hắn vụng trộm nhìn Lý Vân Tiêu, phát hiện đối phương vẫn là không nhanh không chậm, bộ dáng du du nhiên nhiên lập tức làm nội tâm chấn động, mạnh mẽ khẽ cắn môi, tiếp tục áp chế.
Dưới hồn lực cuồn cuộn của hắn, độ tinh khiết của nguyên thạch cơ hồ sắp đuổi kịp Lý Vân Tiêu. Nhưng Tân Trạch cùng Lữ Hạo Sơ sắc mặt càng ngày càng khó coi.
- Trung phẩm!
Cát Hướng Tiền quát to, dùng hết khí lực trùng kích xuống. Hạ phẩm nguyên thạch dưới lực lượng bàng bạc này suýt tán loạn, tràn ra rất nhiều bột phấn nguyên khí, cả hòn đá thu nhỏ lại một vòng, nhưng lại trở nên vô cùng trắng noãn, tràn ngập linh khí, bị hắn cường ngạng bức lên trình độ trung phẩm.
Một tia máu tươi chảy ra từ khóe miệng của hắn, Cát Hướng Tiền cũng không có bởi vì tăng lên trung phẩm mà có chút vui vẻ nào, mà là vẻ mặt đắng chát nhìn qua khối nguyên thạch của Lý Vân Tiêu.
Dưới Phi Hoa Lạc Tuyết thập nhị thức tinh điêu tế trác, nó từ từ ngưng luyện tới mức trung phẩm, từ sắc mặt nhìn ra Lý Vân Tiêu cũng không thoải mái. Nhưng này dưới thủ pháp tinh thế, cả khối nguyên tạch không bị tổn thương, linh khí bảo tồn cực kỳ hoàn hảo vi diệu, không giống hắn cường lực trấn áp nên trôi qua không ít nguyên khí.
Mấu chốt nhất là, bộ dáng Lý Vân Tiêu từ đầu tới cuối liên tục không dứt, vĩnh viễn không dừng lại, mà hắn đã tới mức dầu cạn đèn tắt.
Trong nội tâm mọi người cực kỳ chấn động, Lữ Hạo Sơ đã ở nhịn không được sắc mặt đỏ bừng, tuy hắn đi lên thì quá mức mất mặt, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn đè ép lại. Nếu hắn không ra tay thì chắc chắn sẽ thua.
- Cát đại sư, ngươi lui ra, ta đến!
Lữ Hạo Sơ bất chấp mặt mũi, một tay đánh ra, hồn lực bàng bạc lập tức nâng nguyên thạch lên, cho dù rót nguyên khí vào nên hào quang phóng đại, tiếp tục xoay tròn.
Vẻ mặt Cát Hướng Tiền đau khổ, hắn lui lại vài bước và đặt mông ngồi xuống, vội vàng ngồi xuống điều tức.
Loại so đấu hồn lực thuần túy này hao tổn lớn nhất, nhưng mà không có nửa điểm hư giả.
Nguyên Hạo mở to mắt, ngây ngốc thì thào lẩm bẩm:
- Thì ra hắn muốn lấy một địch ba cũng là thật...