Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3017: Chương 3017: Biến mất




Ồ!

Một kiếm đảo qua bầu trời, Nguyên Đức thi triển rất nhiều thân pháp né tránh hỏa diễm.

Nghê hồng ma kiếm! Chính là nghê hồng song thạch chế tạo thành kiếm!

Đột nhiên Nguyên Đức cảm nhận được kiếm ý kia, trong mắt bắn ra màu đỏ rực, nhìn chằm chằm vào kiếm kia, giống như nhìn thấy thịt mỡ.

Toàn thân Kỳ Thắng Phong cũng run lên, trong mắt bắn ra tinh quang, nắm tay nắm lại kêu răng rắc.

Lý Vân Tiêu thầm nghĩ không tốt, từ trong mắt của hai người, hắn phát hiện mình để lộ ra báu vật.

Cho ta, thanh kiếm này cho ta!

Nguyên Đức né tránh vài kiếm, hắn lao đầu về phía trước, sắc mặt của hắn như hung thú dữ tợn, muốn cướp đoạt thanh kiếm.

Cút!

Lý Vân Tiêu giận dữ quát một tiếng, lập tức kiếm ý bắn ra, ba mươi sáu Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm bay ra, chúng chém thẳng vào người Nguyên Đức.

Sau đó một đạo kiếm quyết đánh xuống kiếm giới mở ra, ba mươi sáu đạo hàn quang bắn ra hào quang màu bạc, giống như ánh trăng càn quét ma khí.

Trạng thái của Nguyên Đức giờ phút này có chút kỳ quái, căn bản không sợ vạn kiếm đồ, vẫn nhìn chằm chằm vào Kiếm Thương Trảm Hồng, trong mắt bắn ra hung quang dữ tợn giống như thái cổ hung thú.

Hắn hét lớn một tiếng, thân hình bành trướng, thân thể cao gấp đôi, đánh một quyền vào thanh kiếm.

Bành!

Vạn kiếm trên không trung bị đánh bay ra ngoài.

Thần sắc Lý Vân Tiêu ngưng trọng, Kiếm Thương Trảm Hồng trong tay trầm xuống, dốc sức liều mạng rót nguyên lực vào trong kiếm.

Kiếm Trảm Tinh Thần!

Vô số kiếm ý bay lên, nhân kiếm hợp nhất đâm thẳng vào Nguyên Đức!

Giờ phút này Nguyên Đức giơ tay xé náy phong tỏa cả ba mươi sáu thanh hàn tinh kiếm, chỉ thấy một kiếm lăng không chém tới.

Hắn hét lớn một tiếng, lao thẳng tới như dã thú.

Xùy!

Kiếm Thương Trảm Hồng dễ dàng chém vào thân thể của hắn, phá vỡ ngực của hắn ra, máu tươi và ma khí hỗn hợp cùng nhau.

Ba!

Nguyên Đức trọng thương vẫn làm như không phát hiện, một tay bắt lấy cánh tay Lý Vân Tiêu, một tay chuôi kiếm thanh kiếm, dường như không dám đụng vào thân kiếm.

Lý Vân Tiêu cả kinh nói:

Ngươi điên sao?

Ha ha ha, điên, ta điên rồi Đây chính là nghê hồng thạch đấy!

Nguyên Đức kích động dốc sức liều mạng muốn đoạt kiếm, nhưng bất đắc dĩ thân thể Lý Vân Tiêu cường hãn hơn hăn quá nhiều, hắn làm gì cũng không đoạt được, không ngừng gào thét.

Cho ta, cho ta !

Lý Vân Tiêu bị hắn làm sợ hãi, miệng vết thương trên ngực Nguyên Đức bị băng sát tâm diễm thiêu đốt, còn đang không ngừng mở rộng, tiếp tục như vậy hắn sẽ chết.

Nếu Nguyên Đức chết trong tay mình, phiền toái quá lớn.

Bất đắc dĩ hắn thu kiếm lại.

A! Nghê hồng thạch của ta?

Nguyên Đức thấy kiếm biến mât thì thất hồn lạc phách, trở nên dữ tợn, trực tiếp cắn vào đầu Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu đã giật mình, tay của mình bị đối phương bắt lấy, vội vàng dùng tay trái đánh vào đầu Nguyên Đức, “Bành”, đầu Nguyên Đức nát bấy.

NHưng chỉ nổ tung thành vô số ma khí chứ không phải huyết nhục.

Cái gì?

Lý Vân Tiêu đã giật mình, chỉ thấy ma khí hóa thành hơn mười ma sát phiêu phù chung quanh..

Nguyên Đức nổ đầu, một cái đầu mới mọc ra!

Cái này… Đây là người sao?

Nội tâm Lý Vân Tiêu vô cùng kinh hãi, hắn bị tràng diện này làm khiếp sợ, đám ma sát kia còn lợi hại hơn con hắn thấy ở cổ ma tỉnh.

Đi!

Đột nhiên Kỳ Thắng Phong quát một tiếng, hắn lấy một khối mỹ ngọc ra, hào quang màu xanh bắn ra bốn phía.

Hơn nữa vô số phù văn từ trong ngọc thạch bay ra ngoài.

Oa oa oa!

Những ma sát này phát ra âm thanh cổ quái, bị hào quang chiếu vào thì rất thống khổ.

Lý Vân Tiêu lập tức cảm thấy Nguyên Đức bị hào quang chiếu vào thì lực lượng giảm nhiều, vội vàng một tay bấm niệm pháp quyết, hắn vận dụng tử lôi đánh vào cánh tay Nguyên Đức đang bắt lấy hắn.

Ầm ầm!

Rốt cuộc khối mỹ ngọc tắt ngấm, tất cả ma khí tiêu tán, Nguyên Đức cũng kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống, biến mất không thấy gì nữa.

Kỳ Thắng Phong nhướng mày, hắn cầm lấy mỹ ngọc thu vào nhẫn trữ vật.

Lý Vân Tiêu kinh hãi không thôi, bảo ngọc này là bảo bối ẩn giấu của Thắng Phong —— Ngự Thiên Bảo Lục, trước kia cũng đã nhìn thấy qua, nhưng không thể ngờ uy năng to lớn như thế, sợ là trước đó Kỳ Thắng Phong chế ngự lực lượng của mình cho nên không dùng quá nhiều.

Chết sao?

Lý Vân Tiêu lo lắng hỏi, nếu Nguyên Đức chết, sợ rằng phiền toái quá lớn.

Lỗ Thông Tử mất đi phụ tá đắc lực, nhất định sẽ sớm động thủ, vận dụng toàn bộ lực lượng liều mạng với Kỳ Thiên Phong.

Kỳ Thắng Phong lắc đầu nói:

Tuy nhiên không biết hắn làm sao, nhưng thật không chết. Nơi đây dường như có chút cổ quái, có lẽ có bí mật chúng ta không phát hiện ra.

Bí mật?

Lý Vân Tiêu đột nhiên nhớ tới, Nguyên Đức hai lần xuất hiện rất khó hiểu, mà cái khe này không lớn, thần thức của hắn quét qua các nơi.

Kỳ Thắng Phong cảnh giác một hồi, cũng không phát hiện Nguyên Đức, lúc này mới quay người nhìn qua Lý Vân Tiêu, nghiêm túc nói:

Kiếm trong tay ngươi là dùng nghê hồng thạch chế tạo thành?

Lý Vân Tiêu gật gật đầu, kỳ thật hắn đã biết đối phương đã biết rõ, thận trọng như vậy là xác định mà thôi.

Quả nhiên!

Hai mắt Kỳ Thắng Phong bắn ra hào quang kích động, nói:

Xú tiểu tử ngươi thật tốt, trước đó ta tính toán nghê hồng thạch, nói còn có hai đôi không biết kết cuộc ra sao, thì ra một đôi trong tay của ngươi!

Lý Vân Tiêu không biết trả lời như thế nào mới tốt, hắn nói rõ lai lịch của nghê hồng thạch này ra.

Cái gì? Chân long bí tàng, nghê hồng nguyên thạch?

Kỳ Thắng Phong thét lên, lập tức đấm ngực dậm chân, tức giận nói:

Đám thế gia lánh đời đáng chế, Vạn Bảo Lâu thương minh đáng chết, thậm chí có thần vật như vậy! Trời ạ, dĩ nhiên là nghê hồng nguyên thạch, điều này sao có thể?

Trong mắt của hắn đỏ thẫm, nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, ánh mắt giống như Nguyên Đức.

Lý Vân Tiêu lập tức cảnh giác, hắn tránh ra xa mười trượng, quát:

Đại nhân, ngươi sinh tâm ma.

Kỳ Thắng Phong cả kinh, vội vàng một tay bấm niệm pháp quyết, chậm rãi áp chế cảm xúc của mình, lúc này mới hòa hoãn lại.

Lý Vân Tiêu nói:

Chỉ là nghê hồng thạch, thứ này xác thực lợi hại, nhưng còn chưa tới mức làm bản tâm của đại nhân mất phương hướng a.

Kỳ Thắng Phong nhìn hắn thật sâu, khẽ nói:

Ngươi hiểu về Ma Chủ giải không nhiều lắm, sẽ không hiểu tầm quan trọng của nghê hồng thạch. Không thể ngờ trừ thân hình Ma Chủ r, trên đời này còn có nghê hồng thạch, hơn nữa là nguyên thạch! Hẳn là thượng cổ chân long đã từng đi tới Ma giới.

Hắn vừa có suy nghĩ này, sau đó thần sắc trên mặt càng khiếp sợ cùng phức tạp, dường như liên tưởng tới nhiều chuyện.

Lý Vân Tiêu nói:

Đại nhân nghĩ đến cái gì, có thể nói cho ta biết hay không?

Kỳ Thắng Phong trầm ngâm một hồi, lắc đầu nói:

Ta cũng chỉ linh quang vừa hiện, cũng không nghĩ tới cái gì!

Lý Vân Tiêu biết rõ hắn qua loa, nhưng đã không muốn nói, mình cũng không cách nào cưỡng cầu, chỉ (cái) phải nói:

Chúng ta đi thôi, ở đây chỉ sợ không cách nào tiếp tục tu luyện, không biết Nguyên Đức sẽ trở ra khi nào đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.