Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1384: Chương 1384: Bọ ngựa đấu xe. (2)




Chương 1383: Bọ ngựa đấu xe. (2)

Cút.

Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhổ ra một chữ, theo tay vung lên, chưởng lực chấn tới, lập tức đánh bay tên kia, khiến hắn biến mất không còn thấy bóng dáng ở phía chân trời.

Tất cả mọi người hít một hơi lạnh, dĩ nhiên lại động thật

Bọn hắn đều không biết Lý Vân Tiêu, kể cả Cẩn Huyên cũng như thế, nếu không quyết sẽ không dám phản đối hắn ngầm chiếm địa bàn thương hội Lôi Phong.

Lý Vân Tiêu là người nào? Là người mà ngay cả Thánh Vực và Hóa Thần Hải cũng không quan tâm, há lại quan tâm đến ý kiến và cách nhìn của những thương hội này chứ? Huống chi chỉ là một đám phân hội lâu la, trong mắt hắn căn bản chẳng có gì quan trọng cả.

Dám giơ tay ra ngăn cản xe, vậy thì liền trực tiếp nghiền ép qua là được.

Trong biểu lộ kinh ngạc đến ngây người của tất cả mọi người, người thương hội Tử Vân cứ vậy ở trước mắt bao người, triệt để cướp sạch thương hội Kim Tiễn.

Mà ngay cả Cư An Nhiên của thương hội Thiên Nguyên cũng không nhìn được nữa rồi, nhiều lần lên tiếng ngăn lại, nhưng Lý Vân Tiêu cũng chỉ cười cười ha ha, không chút để ý đến.

Rất nhanh, cả thương hội to như vậy đã bị cướp sạch không còn, mười mấy tên võ giả bị hắn một chiêu đánh ngã xuống đất không dậy nổi, có chút thực lực hơi mạnh hơn một chút cũng thấy rõ tình thế, nằm rạp trên mặt đất không dám đứng lên nữa.

Rốt cục cũng có một vị hội trưởng thương hội thật sự không nhìn được nữa rồi, lòng đầy căm phẫn đứng dậy, nổi giận nói:

Các ngươi dám … dám làm ra chuyện tày đình vậy sao? Không phải là ỷ vào thực lực của mình không tầm thường sao, nhưng thực lực có mạnh hơn nữa chẳng lẽ có thể thẳng được các thương hội liên thủ sao?

Lý Vân Tiêu thương cảm nhìn hắn một cái, nói:

Vì sao luôn có người thích cho rằng mình là thứ gì đó vậy nhỉ?

Hắn nhíu mắt lại, cười hì hì hỏi:

Lão nhân gia, ngài thuộc thương hội nào thế? Mong rằng hãy xưng tên ra đi.

Tên hội trưởng thương hội kia biến sắc, vội vàng che miệng không dám lên tiếng nữa.

“Hừ”

Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn khắp bốn phía, lạnh lùng nói:

Phàm là vừa rồi bị Lưu Cảnh Sơn khai ra đã từng hạ thủ với thương hội Tử Vân, tình tiết nghiêm trọng thì bồi thường hai phần ba thị trường, tình tiết bình thường thì bồi thường một nửa là được rồi. Nghiêm trọng hay không tự các ngươi phán đoán đi, nếu bồi thiếu đi, chúng ta sẽ tự mình đến cửa đấy, lấy bao nhiêu ta cũng không chắc đâu.



Cái gì? Đây không phải muốn giết chết mọi người sao?

Rốt cục lần nữa dẫn tới công phẫn, các loại thanh âm phản kháng liên tiếp, rất có hương vị trên dưới một lòng.

Hừ, tiểu tử không khỏi quá mức cuồng vọng đi, lão phu cũng không nhìn được nữa rồi.

Một giọng nói như lôi đình vang lên, ầm ầm truyền đến, như mây đen che đỉnh, Cửu Thiên Đế Khí trấn áp xuống, trấp áp khiến tất cả võ giả thương hội Tử Vân đều không cách nào nhúc nhích.

Tiểu tử này có chút cổ quái, nếu Triển Bản huynh cũng xuất thủ, vậy thì ta cũng không thể ẩn nấp nữa rồi, không cho hắn chút giáo huấn thì hắn thật sự không biết trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu rồi.

Lại một tiếng lạnh như băng vang lên, ngay sau đó một đạo nhân ảnh xẹt qua trên không trung, trực tiếp đáp xuống trên nóc nhà, hai tay ôm ngực mà đứng.

Ha ha, giang sơn luôn xuất nhân tài, vậy hôm nay để cho ba gia hỏa chúng ta kiến thức thử hậu bối trẻ tuổi đi.

Trên một nóc nhà khác, chẳng biết lúc nào đột nhiên nhiều ra một người, lười biếng nằm ở kia, giơ một bầu rượu tự uống tự vui.

Thì ra là Nghi Quang huynh và Hướng Thần huynh, ngày bình thường cũng không trông thấy bóng dáng các ngươi, ta còn tưởng rằng đã ra biển lịch lãm rèn luyện rồi chứ.

Đạo thanh âm lúc trước lần nữa vang lên, lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng lại mang theo vẻ vui sướng.

Người uống rượu Hướng Thần kia cười to nói:

Ha ha, mấy năm chưa từng gặp mặt, đợi sau khi xong chuyện này rồi, ba người chúng ta phải hảo hảo tụ tập, tỷ thí luận bàn với nhau mới được.

Hừ, ngươi là một tên võ cuồng, sợ rằng đã học được không ít thứ tốt a!

Nghi Quang chắp tay đứng trên nóc nhà sắc mặt lạnh như băng, nhưng trong mắt cũng dấy lên một tia chiến ý.

Thanh âm Triển Bản truyền đến, nói:

Ân, đích thật là cơ hội khó được, nhất định phải hảo hảo chiếu cố, trao đổi lĩnh ngộ võ đạo với nhau a. Tiểu tử này các ngươi ai đi giáo huấn hắn đây?

Nghi Quang khẽ nói:

Triển Bản huynh đã xuất thủ, hai người chúng ta liền vui mừng quan sát. Cũng vừa hay kiến thức được phong thái của Triển Bản huynh, không biết đã tiến bộ tới trình độ nào rồi.

Ha ha, ta thấy Nghi Quang huynh phải thất vọng rồi

Hướng Thần cười to nói:

Dùng thực lực Triển Bản, đối phó thiếu niên này nào cần gì phong thái, còn không phải chỉ là chuyện lật tay sao?

Sự xuất hiện của ba người lập tức khiến người thương hội bên dưới đại hỉ, nguyên một đám như xối cam lộ, tâm tình bị đè nén đều bị quét sạch.

Ha ha, là cường giả Võ Đế ẩn nấp trong thương hội a!

Lão giả lúc trước chất vấn Lý Vân Tiêu cất tiếng cười to:

Hiện giờ đã biết mình gây ra đại họa rồi chứ? Ngay cả cường giả ẩn nấp cũng bị ngươi dẫn ra, ngươi đây là chơi với lửa có ngày chết cháy, tự gây nghiệt không thể sống ah, ha ha

Tất cả mọi người thương hội đều lộ vẻ tươi cười, nguyên một đám chờ xem trò hay của thương hội Tử Vân, trên mặt lộ vẻ trào phúng lạnh như băng.

Thanh âm Triển Bản truyền đến, nói:

Người thiếu niên, thiên phú của ngươi cực cao, nhưng mọi thứ không thể quá tuyệt, nếu không sẽ rất dễ chết non đấy. Hiện giờ lập tức trả lại toàn bộ đồ cho thương hội Kim Tiễn, hơn nữa không được nháo sự nữa, lão phu có thể tha cho ngươi một lần.

Lão giả thương hội kia cả kinh, vội vàng kêu lên:

Đại nhân, không thể kẻ này tâm tư kín đáo, thực lực cao tuyệt, thủ đoạn ác độc, mong rằng đại nhân ra tay trấn áp hắn, để vĩnh viễn trừ hậu hoạn.

Lý Vân Tiêu thương cảm nhìn lão già này, hướng phía bầu trời lạnh nhạt nói:

Niệm tình ngươi còn có thiện niệm tha ta một mạng, ba người các ngươi rời đi đi.

Tĩnh, đám người đứng ngoài xem thoáng cái đều đột nhiên yên tĩnh lại, đều cảm thấy ngạc nhiên và im lặng bởi lời Lý Vân Tiêu nói.

Ha ha, người trẻ tuổi tâm tính rất cao đấy, đáng tiếc không biết trời cao biển rộng, hôm nay ta liền thay đại nhân nhà ngươi dạy ngươi một bài học, để ngươi biết được cái gì là sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân,

Nói xong, trên bầu trời mây đen hội tụ, thời gian dần trôi qua ngưng tụ thành một đạo quyền mang, đánh xuống chỗ Lý Vân Tiêu.

Quyền mang như thiên thạch, sinh ra dị tượng khủng bố trên trời cao, tất cả mọi người cảm thấy phảng phất như tận thế đến, nguyên một đám bị đè nén khiến hô hấp cũng trở nên cực kỳ khó khăn.

Cẩn Huyên ở một bên cũng biến sắc, lo lắng nhìn qua Lý Vân Tiêu, rất sợ hắn không ngăn nổi, trong mắt lộ vẻ ân cần nồng đậm.

Lý Vân Tiêu nhìn qua ánh mắt của nàng, khẽ cười nói:

Yên tâm đi, chẳng qua chỉ là ba tên Võ Đế đê giai mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.