Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3111: Chương 3111: Bốn phía thọ địch




Thần sắc Vạn Nhất Thiên biến hóa, lập tức cảm thấy có áp lực, thần thức quét qua sau đó điểm một cái, “Vèo” một thanh kiếm bay lên, rơi vào trong tay của hắn.

Chi!

Vạn Nhất Thiên hít khí lạnh, thân thể ngây ngốc, kiếm kia có màu đỏ, dính vào một chút máu tươi.

Không, không có khả năng!

Hắn không tin, tức giận quát, ống tay áo hất lên, tất cả bảo kiếm bay lên, những thanh này không có màu sắc.

Phanh! Phanh! Phanh!

Vạn Nhất Thiên mặt xám như tro, những bảo kiếm kia rơi xuống đất, như rác rưởi rơi lả tả, giống như không có gì đáng giá. Hắn nhìn chằm chằm vào kiếm của mình, màu đỏ hết sức chói mắt.

Lý Vân Tiêu vỗ tay tán thưởng, cười nói:

Mục Trang đại nhân quả nhiên hảo thủ đoạn, thanh kiếm này rơi xuống vừa vặn đâm chết một con chuột, cho nên nhiễm một chút máu, chặc chặc, Nhất Thiên huynh thật trùng hợp lấy vào tay.

Vạn Nhất Thiên biến sắc, hắn ném kiếm lên mặt đất, tức giận nói:

Phi Dương lão đệ, ngươi nhìn thấy thì bốc thăm còn công bằng sao?

Hai mắt Lý Vân Tiêu mở to ra, bất đắc dĩ nói ra:

Lão ca an tâm một chút chớ vội, ngươi nhìn mặt đất đi, ta chỉ mới nhìn thấy mà thôi.

Vạn Nhất Thiên nhìn theo ngón tay của hắn, hắn thấy cái hố kiếm của mình thật sự có con chuột chết, bị chém thành hai đoạn. Hắn lập tức không lời nào để nói.

Mục Trang vuốt chòm râu, cười nói:

Nhất Thiên đại nhân không cần lo lắng, với thực lực của chúng ta, căn bản không gặp phải nguy hiểm chính thức. Chúng ta ở phía sau sẽ chú ý yểm hộ cho ngươi.

Ánh mắt Vạn Nhất Thiên giãy dụa vài cái, thở dài:

Nếu gặp được nguy hiểm, kính xin chư vị nhất định ra tay, Nhất Thiên tất có thâm tạ!

Tất cả mọi người là một bộ dáng “Yên tâm đi”, không ít người còn vỗ ngực một cái.

Vạn Nhất Thiên lúc này mới yên lòng lại, chỉ thây trên người của hắn sinh ra hào quang, dần dần ngưng tụ thành một kiện chiến giáp lung linh, đồng thời năm ngón tay một trảo, một quải trượng màu vàng xuất hiện, hơn nữa lấy ra một kiện áo choàng treo trên vai, trên đó có vẽ phượng đồ cùng bách điểu, trang bị rât đầy đủ..

Lý Vân Tiêu thấy vừa bực mình vừa buồn cười, chỉ cảm thấy Vạn Nhất Thiên đã biến thành lão già khọm sợ chết, lúc này cảm xúc ngổn ngang, lắc đầu thất vọng.

Năm đó thân là người đứng đầu thương minh, đứng đầu thế lực, hào khí hăng hái, hắn là một đời bá chủ, ảnh hưởng thiên hạ. Nếu không Cổ Phi Dương năm đó cũng không đi lại gần với Vạn Bảo Lâu, đến nỗi phần giao tình kéo dài tới nay.

Sau khi mất đi thương minh, bị Đinh Sơn bức ra ngoài, Vạn Nhất Thiên giống như biến thành người khác, chỉ vì cái trước mắt, rất sợ chết, ngay cả nhân kiệt còn không tính nói gì tới bá chủ.

Có lẽ từ trên cao ngã xuống, mất đi quá nhiều thứ cho nên mới trở nên keo kiệt, keo kiệt tất cả những gì mình có, kể cả mạng mình.

Lý Vân Tiêu biết rõ Vạn Nhất Thiên đường đi đã đến cuối cùng, tâm tính như vậy, thương minh có thể phát triển tới trình độ nào thì hắn không biết, nhưng ít ra con đường tu luyện đã không còn quyết đoán, trừ phi hắn có thể tìm về đạo tâm đã mất của mình.

Phi Nghê mặt mũi đầy khinh miệt, nói móc nói:

Yên tâm đi, chúng ta sẽ một khắc không rời, thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm vào ngươi.

Vạn Nhất Thiên tuyệt không cảm thấy châm chọc, ngược lại nói:

Phải nên như thế!

Sau khi chuẩn bị xong, hắn liền nhảy vào trong cái động, tiến vào nơi sâu.

Lý Vân Tiêu lúc này mới quay đầu, ánh mắt mỉm cười nhìn qua Mục Trang, hình như có biết.

Hắc hắc.

Mục Trang sau khi sững sờ thì cười rộ lên.

Hắn hiểu được Lý Vân Tiêu đã nhìn ra thủ đoạn của hắn, con chuột không phải bảo kiếm rơi xuống đâm chết, mà hắn sớm khống chế mặt đất, chờ Vạn Nhất Thiên chọn trúng một thanh thì đi lên tự sát, mũi kiếm dính màu đỏ.

Bởi vì địa hình nơi này kỳ lạ, quấy nhiễu thần thức mới để hắn bố cục thành công.

Kỳ thật đối với người xưng phong là ai, đều cũng không ngại, thuần túy chỉ trêu chọc Vạn Nhất Thiên mà thôi.

Bên trong động thiên là vùng núi bình thường, nhưng khắp nơi đều là rêu cỏ thấp bé, điểm kỳ lạ chính là những rêu cỏ này tỏa ra ánh huỳnh quang, chiếu sáng cả động thiên này.

Trong những bụi cỏ này thỉnh thoảng có hung thú xuất hiện, nhưng phần lớn đều nhìn từ xa, không dám tới gần.

Có một ít mặc dù công kích cũng bị Vạn Nhất Thiên thuận tay đánh chết, qua nửa canh giờ sau, cũng không gặp được hung thú cường đại gì, Vạn Nhất Thiên lá gan cũng lớn, bắt đầu có chút thư giãn cảnh giác.

Sau đó không lâu, phía trước có hồ nước, rêu cỏ chung quanh tỏa sáng sáng ngời.

Thật sự là có động thiên khác, trừ không thấy ánh mặt trời ra, hoàn toàn không khác gì bên ngoài.

Vạn Nhất Thiên cảm khái, híp mắt nhìn chung quanh, nói:

Cũng không biết động thiên này bao lớn, Trọng Khí Tháp ở nơi nào, Diệp Phàm, ngươi có cảm ứng hay không?

Diệp Phàm lắc đầu nói:

Không có, sau khi tới nơi này thì nội tâm lo lắng không yên.

Lo lắng?

Vạn Nhất Thiên như có điều suy nghĩ, nghiêm mặt nói:

Nơi này thì chắc đúng chỗ rồi, chúng ta tiếp tục tìm.

Đột nhiên Lý Vân Tiêu kêu lên:

Coi chừng!

Khi xuất hiện hồ nước, ánh mắt của hắn không rời khỏi mặt hồ, những gợn sóng lăn tăn lóe lên, cũng không phải hào quang gì đó, mà là côn trùng.

Những côn trùng này rất mảnh, dẫm mặt nước không chìm xuống, hơn nữa sau lưng mọc hai cánh, tùy thời sẽ bay lên.

Chúng giống như cái thảm bạc bao phủ mặt nước, nhanh chóng lao thẳng tới Vạn Nhất Thiên bên này.

Cái gì?

Vạn Nhất Thiên hoảng hốt, cũng phát hiện đám côn trùng này số lượng hơn ngàn vạn, ngưng tụ khí tức cực kỳ hung hãn, giống như châu chấu nhưng còn khủng bố hơn châu chấu.

HEAA…, đi chết!

Quải trượng màu vàng đánh xuống, mấy đạo ấn quyết hóa rồng bay xuống.

Rống!

Kim long tiến vào trong bầy trùng, lập tức đánh chết mảng lớn, nhưng qua một lúc bầy trùng bao phủ kim long, biến trở về quải trượng. Không chỉ có như thế, quải trượng chỉ duy trì hình thái một lúc, sau đó bị đám côn trùng ăn sạch.

A?

Vạn Nhất Thiên sợ tới mức hồn phi phách tán, quay đầu bỏ chạy, hô to nói:

Cứu ta!

Đám người Lý Vân Tiêu cũng ăn cả kinh, quải rượng của Vạn Nhất Thiên tuy không so dược xích long trượng lúc trước, nhưng cũng là vật khó có được trong cửu giai huyền khí, cứ bị ăn sạch trong nháy mắt.

Nếu không có tận mắt nhìn thấy, căn bản rất khó tin tưởng.

Khúc Hồng Nhan quyết định thật nhanh, quát:

Những côn trùng này phiền toái, trước lui đi.

Ân!

Lý Vân Tiêu cũng đồng ý, lòng đất vốn là nơi hung hiểm trùng trùng điệp điệp, nếu không nắm chắc thì không nên đi xuống.

Mọi người đã quay trở về, đột nhiên đất rung núi chuyển, trên lối đi có rất nhiều hung thú chạy tới, lệ khí khủng bố bao phủ đám người.

Xảy ra chuyện gì? Lúc đến căn bản không có hung thú mà?

Làm sao bây giờ, tiến hay lùi?

Mọi người bối rối, không chỉ có là trước sau thụ địch, trên không trung còn có nhiều con dơi, giống như đột nhiên sinh ra, những con dơi sinh ra sóng âm làm mọi người mất phương hướng, thậm chí ảnh hưởng cả thần thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.