Chương 388: Các phương đặt cược. (2)
- Lần này không chỉ hoàn toàn xóa sổ Viêm Vũ thành, cũng phải để Ngọc Sơn tạo dựng uy vọng trong thế hệ trẻ Viêm Vũ thành, trở thành nhân vật lãnh tụ hoàn toàn xứng đáng.
Chu Dương Tiêu cười hiểu ý:
- Thái thượng trưởng lão yên tâm, lần này trời giúp Chu gia ta. Vốn Ngọc Sơn chỉ có thành tích bình thường trong đệ tử tứ đại thế gia, không ngờ hắn lại có bạc tình chi thân, được truyền thừa của Đoạn Tình Sơn. Trong lướp thế hệ trẻ người có thể so sánh với Ngọc Sơn chỉ có thái tử điện hạ Tân Như Ngọc.
Chu Trường Phát nhẹ gật đầu, nói:
- Không sai, thái tử điện hạ đúng là thiên phú dị thường, ta cũng nhìn không thấu. Đặc biệt Nhạc Cửu Lâm luôn theo bên cạnh thái tử, thực lực hư thực khó dò.
Chu Trường Phát trầm ngâm giây lát, mắt lóe tia sáng lạnh:
- Truyền lệnh đi, trong khoảng thời gian này người Chu gia cố gắng kiềm chế hành động, không được gây sự bên ngoài để tránh phức tạp. Đợi đến ngày đấu lôi đài chúng ta một hơi giết Lý Vân Tiêu lập uy!
Mọi người đồng thanh kêu lên:
- Tuân lệnh!
Mọi người khí thế hừng hực, bộ dáng căm hờ muốn lột da uống máu Lý Vân Tiêu để giải khát mối hận trong lòng.
***
Trong đại điện hoàng cung, Tân Như Ngọc cầm quyển sách nhỏ đọc ngon lành, thỉnh thoảng cười tà.
Nhạc Cửu Lâm đứng bên cạnh nhíu mày nói:
- Thái tử điện hạ, loại sách này thật bậy bạ, nếu người Đoạn Tình Sơn trông thấy thì sẽ lăng trì kẻ đã bán sách này.
Tân Như Ngọc cười tủm tỉm đặt sách xuống, trang sách có mấy chữ to: 'Đoạn Tình Sơn chi quan nhân, ta muốn'.
- Đâu chỉ bậy bạ, đây đúng là quyển sách vàng, khó coi.
Tân Như Ngọc vỗ sách nhỏ, cười nói:
- Nhưng chúng ta thích thú nhìn nhà hàng xóm cháy lửa. Chu Ngọc Sơn được Đoạn Tình Sơn truyền thừa, sau này sẽ uy hiếp đến ta, nhìn hắn xấu mặt cũng tốt.
- Phải rồi.
Mắt Tân Như Ngọc lóe tia sáng nói:
- Gần đây trong thành mở nhiều bàn cá cược, ngươi đặt năm trăm vạn trung phẩm nguyên thạch Chu Ngọc Sơn thắng, nếu nguyên thạch không đủ thì thêm một ít huyền khí dằn cọc.
- Năm trăm vạn?
Nhạc Cửu Lâm giật mình kêu lên:
- Con số quá lớn, Chu Ngọc Sơn là ngôi sao sáng nhưng Lý Vân Tiêu cũng không tầm thường, khó đoán hai người đó ai thắng ai thua.
Tân Như Ngọc mỉm cười nói:
- Nhạc thúc thúc là cường giả Vũ Hoàng, chẳng lẽ quên dốc hết sức trượt gấp mười sao? Chu Ngọc Sơn đã nhận Đoạn Tình Sơn truyền thừa, đã đến Ngũ Hành cảnh Vũ Vương. Tỷ thí quan trọng như vậy chắc chắn Chu gia sẽ đưa ra hết nội tình. Lý Vân Tiêu nói sao thì chỉ là Vũ Quân, Nhạc thúc thúc cảm thấy Lý Vân Tiêu có thể vượt qua một đại cảnh giới sao?
Nhạc Cửu Lâm nhíu chặt mày, vẫn lo lắng nói:
- Dựa vào thực lực đương nhiên ođánh lại, nhưng ngày đó trên Chu gia, Lý Vân Tiêu dùng cổ linh phù ngăn cản Chu Trường Phát là vật lục giai. Nếu Lý Vân Tiêu có thêm mấy tấm phù lục kiểu này thì Chu Ngọc Sơn chết chắc.
Vẻ mặt Tân Như Ngọc nghiêm túc lên, gã nhẹ gật đầu:
- Nhạc thúc thúc nói có lý, tuy mỗi tấm phù lục kiểu đó giá trị liên thành, Lý Vân Tiêu không thể có nhiều vài tấm, nhưng làm việc nên chừa một đường. Vậy chỉ đặt cược ba trăm vạn trung phẩm nguyên thạch đi.
Nhạc Cửu Lâm nhẹ gật đầu, xoay người đi. Nhạc Cửu Lâm vẫn nhíu chặt mày, gã cứ cảm thấy Lý Vân Tiêu không đơn giản, nhưng trừ cổ linh phù ra Nhạc Cửu Lâm không nghĩ ra hắn còn có thủ đoạn chiến thắng nào.
Nhạc Cửu Lâm thầm nghĩ:
- Có lẽ mình đã quá nhạy cảm?
***
Ngày ước chiến, muôn người đều đổ xô ra đường.
Kim Ô Lôi Thần Đài rậm rạp đầu người nhiều như kiển.
Ngự lâm quân đế đô đều được phái ra, võ trang đầy đủ canh gác nghiêm ngặt mỗi lối ra con đường. Tuy người đông như kiến nhưng xếp hàng có trật tự, nhiều mà không rối loạn.
Một người lạnh lùng xếp bằng giữa Thiên Châu Môn, cẩm y hoa phục lộ ra khí thế bá đạo sắc bén từ thái tử điện hạ khuyếch tán ra. Võ giả đứng gần cảm nhận khí thế lạnh băng, cảm thấy rất khó chịu.
Mấy cái ghế đặt quanh lôi đài đã ngồi đầy người, toàn là người có thân phận, địa vị trong Hỏa Ô đế quốc. Bình thường một chút như thế gia tiểu quý tộc không giành được ghế, chỉ có thể chen chúc trong biển người.
Còn có tai mắt, thám tử của các thế lực từ bên dưới quan sát chặt chẽ lôi đài. Đám đông đến xem náo nhiệt, tỷ thí như vậy cả đời chưa chắc gặp một lần. Còn có người những kẻ đặt cược, bọn họ căng thẳng thần kinh nhìn chằm chằm, nhiều người đặt hết tài sản vào bàn cá độ, muốn liều lĩnh một keo, hoặc thành công hoặc thành nhân.
Trong đám đông, Vu Dung vẻ mặt hồi hộp nhìn Chu Ngọc Sơn trên lôi đài.
- Tiểu thư, chúng ta đặt cược lớn vào Lý Vân Tiêu có khi nào quá sơ ý không?
Vu Dung lo lắng nói:
- Chỉ mấy tháng ngắn ngủi Chu Ngọc Sơn đã đến Vũ Vương ngũ tinh, táo t ra khí thế làm ta thấy tim đập nhanh. Lý Vân Tiêu chỉ là Vũ Quân, làm sao thắng nổi?
Đinh Linh Nhi mặt không biểu tình, đôi mắt thản nhiên nói:
- Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nên đến sẽ đến. Cứ chờ xem, ta tin hắn sẽ mang đến niềm vui bất ngờ cho chúng ta.
Vu Dung lộ vẻ mặt không tin, nhưng đã đi đến một bước này không còn đường quay đầu, lão bất đắc dĩ nhíu mày xem tiếp.
Ngoài miệng Đinh Linh Nhi chắc ăn nhưng trong lòng cũng thầm lo. Chu Ngọc Sơn thay đổi quá lớn khiến Đinh Linh Nhi rất giật mình, vốn nàng tràn đầy tự tin vào Lý Vân Tiêu nhưng bây giờ hơi run.
Trên khán đài, người các thế gia xem khí thế của Chu Ngọc Sơn thì sắc mặt âm trầm. Những cao thủ trẻ tuổi con ngươi co rút, chiến ý hừng hực.
- Trường Phát huynh, xem chân khí nội liễm trên người Ngọc Sơn, thu mà không phát tán có vẻ đã lĩnh ngộ ý cảnh ngũ hành đến tầng cực cao.
Tân Bì nhìn Chu Ngọc Sơn giữa lôi đài, buột miệng khen tấm tắc:
- Nhanh vậy đã bước vào cảnh giới Vũ Vương, hơn nữa lĩnh ngộ ý cảnh ngũ hành đến trình độ này, Ngọc Sơn đúng là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ.
Tân Như Ngọc ngồi sau lưng Tân Bì hơi cựa người, không tỏ ý kiến gì với bình luận của thúc tổ phụ, nhưng gã cười nhạt khẽ hừ.
Chu Trường Phát luôn nhắm mắt dưỡng thần nghe vậy mở mắt ra, lạnh nhạt nói:
- Bì đại nhân quá khen. Nói đến đệ nhất nhân thế hệ trẻ đương nhiên phải là Như Ngọc thái tử điện hạ kế thừa Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ Thiên Châu Môn. Ngọc Sơn nhà ta sao dám sánh Bằng?
Tân Bì cười cười.
Hai lão nhân ngồi bên cạnh Chu Trường Phát nhíu mày, vẻ mặt khó chịu.
Một lão nhân hừ lạnh một tiếng:
- Chu trưởng lão nói câu này như thể Vong Tình Thiên Thư của Đoạn Tình Sơn ta không bằng Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ của Thiên Châu Môn.
Hai lão nhân là trưởng lão của Đoạn Tình Sơn, Khương Vô Kỵ, Khương Vô Úy. Hai trưởng lão phụng mệnh tông chủ Đoạn Tình Sơn đến giúp đỡ Chu Ngọc Sơn tu luyện Vong Tình Thiên Thư.
Khương Vô Kỵ, Khương Vô Úy quanh năm bế quan tu luyện trong Đoạn Tình Sơn, không rành sự đời, hơn nữa Đoạn Tình Sơn và Thiên Châu Môn thường có xích mích. Hai trưởng lão nghe Chu Trường Phát khiêm tốn nói chuyện thì bất mãn, lên tiếng vặc lại.