Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2772: Chương 2772: Cái đích cho mọi người chỉ trích




Mục Thu trầm giọng nói:

Không phải Hắc Thủy Xà kém, con rắn này mạnh hơn trước. Nhưng lần này Chinh trưởng lão cải tạo thân khôi càng cường đại.

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!

Không trung liên tục vang tiếng nổ, ba con Chu Văn Hắc Thủy Xà liên tục thè lưỡi, người vặn vẹo dần cuộn tròn lại.

Mục Văn hoảng hốt, mắt bắn ra tia giận dữ, quyết tuyệt nói:

Hay cho Mục Chinh nhà ngươi, vì đối phó Hắc Thủy Xà củae ta mà chuyên môn luyện chế loại tà pháp này. Ta liều mạng với ngươi!

Một tay Mục Văn bấm quyết, ba con Hắc Thủy Xà thuận thế vặn vẹo càng dữ hơn, gần như khoanh tròn. Hắc Thủy Xà nhưbơm không khí liên tục trướng căng, biến thành ba cục thịt to toát ra hơi thở khủng bố.

Ha ha ha! Chuyên môn tu luyện vì ngươi? Thật là tự kỷ vô sỉ.

Mục Chinh cười khẩy nói:

Cái loại ngốc tự phụ nhà ngươi mà cũng là trưởng lão Mục gia, kéo thấp phong cách toàn Mục gia. Chết cho bổn tọa!

Vẻ mặt Mục Chinh trào phúng nhưng trong đôi mắt xám lóe tia sáng ngày càng mạnh. Ba con Hắc Thủy Xà tiến vào trạng thái tự bạo, lực lượng mạnh mẽ thậm chí trên sức chịu đựng của Mục Chinh, phải giải quyết Hắc Thủy Xà trước khi chúng nó tự bạo.

Hai tay Mục Chinh thay đổi ấn quyết, năm ngón khép lại vẽ vòng tròn trước mặt.

Một vầng sáng trắn lấp lóe bắn ra từ vòng tròn giữa đôi tay Mục Chinh, lực lượng khuếch tán sóng gợn lan sang bốn phía.

Vang lên một tiếng bóc khẽ, một cánh tay vỗ vào cánh tay phải của Mục Chinh, nguyên cánh tay phải như trật khớp rũ xuống.

Tất cả lực lượng bị tiêu sạch.

Mục Chinh giật nảy mình, chưa thấy rõ ai đến, chỉ thấy một bóng người chớp lóe trên không trung. Thoáng chốc xuất hiện bên cạnh ba con Chu Văn Hắc Thủy Xà, ba chỉ điểm vào thân rắn.

Trạng thái trướng to lập tức xẹp xuống như bị xì hơi, hình dạng cuộn tròn cũng từ từ giãn ra.

Chợt nghe tập thể trưởng lão đồng thanh kêu lên:

Cung nghênh tộc trưởng đại nhân!

Mục Chinh, Mục Văn giật nảy mình, vội lùi vào trong Cơ Quan các, khom người hành lễ.

Ánh mắt Mục Trang chậm rãi quét qua, lướt qua mọi người đi tới cuối đại điện, ngồi trên ghế cao.

Mục Trang lên tiếng:

Các vị trưởng lão không cần đa lễ.

Mọi người đứng thẳng dậy, chia ra hai bên ngồi xuống vị trí của mình, không dám nói nhiều.

Mục Trang nói:

Hai vị trưởng lão Mục Chinh, Mục Văn thực lực đều tăng cao nhiều, đáng vui đáng mừng.

Mục Chinh, Mục Văn hết hồn, ấp úng không biết nên nói cái gì.

Mục Trang thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, hỏi:

Các vị trưởng lão đã đến đầy đủ sao?

Mọi người quét thần thức qua, còn hai ghế trống.

Mục Thu chắp tay nói:

Bẩm tộc trưởng, còn hai vị trưởng lão Văn Xương, Ngọc Vinh chưa đến.

Mục Trang khẽ thở dài:

Hai vị trưởng lão đó mãi mãi sẽ không đến, đã chết trong nhiệm vụ ra ngoài lần này.

Cái gì!?

Mọi người giật nảy mình, xôn xao ầm ĩ.

Có mấy trưởng lão sớm biết chuyện thì lặng im không lên tiếng, ngồi yên tại chỗ.

Mục Thu giật mình giây lát sau trầm giọng hỏi:

Tộc trưởng có biết là ai làm không?

Mục Trang liếc qua Mục Chinh :

Chinh trưởng lão hãy kể lại đầu đuôi sự việc cho mọi người nghe đi.

Mục Chinh gật đầu, khẽ thở dài:

Lần này tộc trưởng đại nhân phái ta, Nhất Thông, Nhất Quân, Văn Xương, Ngọc Vinh, năm người đi chấp hành nhiệm vụ, không ngờ gặp người của Thi Sát tông. Trưởng lão Ngọc Vinh trúng kịch đọc Cưu Sa Huyền Vũ của Cảnh Thất, đã biến thành thi khôi. Trưởng lão Văn Xương vì yểm hộ bốn người chúng ta rút lui nên chết trong tay Cảnh Thất.

Mọi người nổi giậ:

Là Cảnh Thất làm???

Trong Cơ Quan các tràn ngập căm hờn.

Giết lên Thi Sát tông, đánh chìm luôn con rùa to rút đầu của bọn họ!

Đám người quỷ không ra quỷ, người không ra người đó lão phu gai mắt lâu rồi. Tộc trưởng đại nhân hãy mang chúng ta giết qua đi!

Dám giết trưởng lão của Mục gia ta, trời đất khó tha!

Trong thanh âm ồn ào, Mục Thu chậm rãi nói:

Chắc Cảnh Thất sẽ không bỗng dưng giết người Mục gia ta. Chinh trưởng lão, có phải là có ẩn tình gì không?

Mục Chinh nói:

Mấy người chúng ta không chọc vào hắn, chỉ tình cờ đụng trúng lúc hắn tức giận.

Mục Thu nói:

Vậy thì không tha cho Cảnh Thất được!

Mục Trang nói:

Đương nhiên không thể bỏ qua, nhưng Thi Sát tông không nhỏ, hiện tại lại cùng là thành viên Thiên Minh, không tiện động can qua lớn, phải bàn bạc kỹ, suy nghĩ sách lược vẹn toàn.

Mục Thu nói:

Các thành viên Thiên Minh không thể tàn sát lẫn nhau, hay bẩm báo chuyện này lên Thiên Giả, để Thiên Giả ra tay giải quyết?

Mục Trang nói:

Không được! Nếu để Thiên Giả giải quyết thì sẽ là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Không thể để Thi Sát tông có lợi vậy được!

Mục Thu ngẩn ra, vội nói:

Thuộc hạ suy nghĩ không chu toàn.

Mục Trang nói:

Không sao, chờ qua vũ quyết rồi nghĩ cách. Việc gấp bây giờ là thắng vũ quyết, đây cũng là lý do ta nhìn trúng Lý Vân Tiêu.

Mọi người hầm nghi hoặc, bàn tán:

Lý Vân Tiêu kia thật sự có bản lĩnh lớn vậy sao?

Đa số người không tin.

Mục Bạch Vanh mở miệng nói:

Tộc trưởng đại nhân, hôm nay giao lưu luyện khí, người Mục gia ta đều đến hết nhưng Lý Vân Tiêu này thật lỗ mãng, bây giờ còn chưa thấy bóng người.

Mọi người đều rất bất mãn, biểu tình khó xem, thật là làm họ mất mặt.

Mục Trang nói:

Hơn phân nửa là đang tu luyện đến điểm then chốt. Thực lực của Lý Vân Tiêu cao một phần thì chúng ta càng nắm chắc hơn một phần. Chinh trưởng lão, hai mươi bốn ngọc nữ tu luyện Âm Xá Tố Nữ công sao rồi?

Mục Chinh nhíu mày nói:

Hoàn bích chưa bị chạm vào.

A?

Mục Trang kinh ngạc nói:

Thiếu niên thì huyết khí phương cương, hắn có thể cưỡng lại được hấp dẫn như vậy đúng là không đơn giản.

Mục Chinh nói:

Ta vốn định dùng nữ sắc mê hoặc hắn, miễn Lý Vân Tiêu động tâm là có thể xếp danh phận nữ tế của Mục gia. .ai ngờ Lý Vân Tiêu chỉ nhìn một cái rồi không lộ mặt nữa, ánh mắt của người này rất cao. Ta sắp đặt lại, định gả Uyển Sơn cho hắn.

Cái gì? Không được!

Mục Bạch Vanh vừa kinh vừa gaiạn nói:

Uyển sơn là nữ tử thiên chi kiêu nữ trong hậu bối Mục gia ta, tư chất cao ngàn năm khó gặp, dù là Phong Hoa cũng không theo kịp. Hậu bối quan trọng như thế sao có thể dùng để liên nhân được?

Mấy trưởng lão khác cũng hết sức phản đối, đồng lòng không chịu.

Mục Chinh lạnh lùng nói:

Bởi vì Uyển Sơn xuất sắc nên mới có thể níu giữ Lý Vân Tiêu được.

Mục Bạch Vanh tức giận quát:

Mục Chinh, ngươi bị che mờ mắt rồi! Với tài năng của Uyển Sơn và Phong Hoa đủ sức giành hạng nhất vũ quyết, không cần thấp cổ bé họng xin xỏ người ngoài!

Mục Chinh châm chọc lại:

Vũ quyết lần này không thể có sai sót, nếu Uyển Sơn và Phong Hoa không giành được hạng nhất thì trưởng lão Bạch Vanh dám gạnh trách nhiệm này không? Nếu trưởng lão đồng ý chịu trách nhiệm thì chuyện Lý Vân Tiêu bỏ qua đi.

Mục Bạch Vanh hừ lạnh một tiếng:

Ngươi!

Làm sao Mục Bạch Vanh gánh nổi trách nhiệm này? Gã nhìn sang Mục Hoằng:

Hoằng trưởng lão, Uyển Sơn là điệt nữ của người, trưởng lão cam nguyện như thế sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.