Lý Vân Tiêu châm chọc nói:
Các vị đã quên mới rồi hắn nuốt lại lời mình nói sao? Người như vậy mà hứa hẹn, các người tin không?
Cường giả hư cực thần cảnh gật đầu nói:
Thành tín của tổng trưởng đại nhân đúng là có vấn đề. Vậy đi, Lý Vân Tiêu, cho chúng ta Thiên Phượng Chân Vĩ Linh, chúng ta quay đầu đi ngay không đối địch với ngươi.
Lý Vân Tiêu từ chối:
Xin lỗi, nếu ta đã nuốt linh này vào thì không bao giờ nhổ ra. Hiện tại Thiên Vũ giới táih iện quy tắc thập phương, các vị chỉ cần ra ngoài liền đợc cơ duyên lớn, cần gì chín chết một sống đánh bạc mạng mình tại đây? Thứ lỗi cho ta nói thẳng, làm bạn với Lỗ Thông Tử là bảo hổ lột da, tuyệt đối không có kết cuộc tốt. Đối nghịch với bản thiếu gia thì cũng khó thể chết giả. Tóm lại là các vị chết mười mươi.
Bảy người này đã thành nhân tố không ổn định, dù là Lỗ Thông Tử hay Lý Vân Tiêu đều không hy vọng bọn họ ở lại, muốn đuổi họ đi thật nhanh.
Ha ha ha! Phá Quân đại nhân sợ.
Lỗ Thông Tử cười nói:
Chỉ có mọi người cùng nhau thắng mới là kế lâu dài, vật gì tốt đều một mình ngươi ăn thì làm sao vui vẻ sống chung đây? Lỗ Thông Tử ta chịu nhường lợi liền được lòng người.
Thiên Phượng Chân Vĩ Linh cực kỳ quan trọng với Phi Nghê, Lý Vân Tiêu tuyệt đối không nhường được. Vì thế hắn rơi vào hiểm cảnh, nếu những người này hợp tác thì Lý Vân Tiêu thua chắc.
Lúc này Hạo Phong và ma Khương đánh nhau kinh thiên động địa, từ ban đầu chiếm ưu thế đến mất hết, hầu như ngang ngửa.
Hạo Phong muốn giết Ma Khương là không thể nào, nhưng Ma Khương cũng rơi vào tử chiến không thể thoát ra.
Lão nhân hư cực thần cảnh biểu tình lạnh lùng, sát khí bắn ra:
Tổng trưởng nói cũng đúng, cùng nhau thắng mới là kế lâu dài. Ngươi đã không biết điều vậy chúng ta không khách sáo.
Sáu người khác cũng cảnh giác, tùy thời chuẩn bị ra tay.
Lý Vân Tiêu nhìn về phía Phong Yếu Ly, đột nhiên mỉm cười nói:
Quốc chủ đại nhân.
Phong Yếu Ly lạnh lùng nói:
Như thế nào? Ngươi đang mơ rằng bổn quân sẽ cứu ngươi sao?
Lý Vân Tiêu nói:
Chẳng phải ngươi cần Dận Vũ sao? Rơi vào tay Lỗ Thông Tử thì hơn phân nửa hắn sẽ đi về luyện hóa.
Phong Yếu Ly nhíu mày.
Lỗ Thông Tử nói ngay:
Quốc chủ đại nhân tuyệt đối đừng nghe hắn khiêu khích, Dận Vũ đại nhân ở chỗ của ta tuyệt đối không gặp nguy hiểm gì, ta chỉ muốn chữa lành cho Dận Vũ đại nhân.
Lý Vân Tiêu cười nhạo:
Quốc chủ đại nhân có tin lời này không?
Phong Yếu Ly nói:
Dù ta không tin thì bằng vào cái này đã muốn ta bán mạng cho ngươi? Rất ngây thơ. Ta không thích nói chuyện với kẻ nông cạn ngây thơ.
Lý Vân Tiêu ngẫm nghĩ:
Ta hiểu ý của quốc chủ đại nhân. Hãy giết Ma Quân cho ta, còn ta sẽ đưa tàn hồn Họa Đấu cho đại nhân.
Con ngươi Phong Yếu Ly co rút:
Thật không? Nhưng thực lực Ma Quân kia siêu mạnh, ta không giết hắn được. Vậy đi, ta chém bảy tên sắp hết tuổi thọ này cho ngươi.
Bảy người hoàn toàn biến sắc mặt, thoáng chốc cảnh giác, giận dữ nhìn Phong Yếu Ly chằm chằm, sát khí khinh người.
Lý Vân Tiêu lắc đầu không chịu:
Không không, cái này không thể được. Bảy tên nhãi nhép đó vừa lên liền chết, không cần quốc chủ đại nhân ra tay làm gì.
Bảy người mặt tái mét, bị người cho rằng đồ bỏ, như rác rưởi không thèm để vào mắt, từ khi bọn họ chào đời tới nay đây là lần đầu tiên. Tập thể nổi sùng.
Phong Yếu Ly lạnh lùng nói:
Vậy ngươi kêu bổn quân đi làm chuyện không hoàn thành được chẳng lẽ không phải là cố ý lừa bịp bổn quân!
Lý Vân Tiêu nói:
Không dám, trong thiên hạ chỉ có một phần tàn hồn Họa Đấu, bỏ lỡ thôn này là hết tiệm. Đại nhân hãy suy nghĩ kỹ.
Lỗ Thông Tử xen vào:
Quốc chủ đại nhân tuyệt đối đừng bị hắn lừa. Chỉ cần giết Lý Vân Tiêu thì mọi thứ trên người hắn đều là của chúng ta. Lão hủ không cần tàn hồn Họa Đấu, sẽ dâng hai tay cho quốc chủ.
Lý Vân Tiêu nói:
Nếu quốc chủ đại nhân nghĩ vậy thì dù sao ta không sống được, việc làm thứ nhất là bị phá huỷ tàn hồn.
Lý Vân Tiêu liếc qua bảy người kia:
Tương tự, nếu ta không đánh lại được, ta vừa phá hủy tàn hồn vừa đốt luôn Thiên Phượng Chân Vĩ Linh. Ha ha ha, tưởng giết ta rồi ta sẽ chừa thứ tốt lại cho các ngươi sao? Thật sự là ngu ngốc. Giới Thần Bi là thánh khí một giới, ta không có bản lĩnh hủy nó. Trận chiến này nếu cuối cùng Lỗ Thông Tử chiến thắng, chỉ một mình Lỗ Thông Tử được ích lợi.
Bảy người đứng ngây như phỗng.
Phải rồi, nếu không bảo vệ mạng sống của đối phương thì người ta tại sao để lại báu vật cho mình? Mình mạo hiểm chín chết một sống là vì điều gì?
Đầu óc bảy người hoang mang, đã dao động.