Vi Thanh đồng ý:
Được!
Vi Thanh bắt đầu thu về cờ nhỏ đánh vào tứ phương.
Lý Vân Tiêu cũng rút về tất cả thanh kiếm, kết giới lôi quang đầy trời tan ra thành các đốm sáng màu tím, tan biến.
Hai người nháy mắt hóa thành ma quang lao đi đại điện chính giữa.
Đám người Nguyên quận canh giữ bên ngoài hơi bất an, thỉnh thoảng liếc mắt đánh giá chính giữa.
Hai Thánh Sử đứng trên trời từ xa quan sát không chớp mắt cái nào, e sợ xảy ra chuyện gì, thì khó báo cáo.
Mãi khi kết giới lôi quang tan biến, hai tia sáng đen độn không bay lên mọi người mới hoảng hồn.
Một người quát to:
Ở lại đây!
Điều lo lắng nhất đã xảy ra, hai Thánh Sử lòng thít chặt vội đuổi theo.
Cường giả Nguyên quận ở vòng ngoài phản ứng lại:
Nguy rồi, bọn họ bắt cóc Dật thiếu gia, đuổi theo mau!
Đám người co giò chạy như điên đuổi theo hai luồng độn quang.
Bất đắc dĩ mấy người bay đi trước tốc độ độn quang quá nhanh, chớp mắt đã không thấy đuôi ánh sáng. Có thể vào Hành Lang Phù Đồ đều là cường giả, bọn họ dọc theo dao động ma lực cường đại tiếp tục tìm kiếm.
Hai Thánh Sử ở phía sau hét to:
Đứng lại! Các ngươi dám bắt cóc Dật thiếu gia, không muốn sống nữa! Các ngươi có biết thân phận của Dật thiếu gia không?
Hai Thánh Sử hết hồn, hai người bay phía trước không tầm thường, thực lực như bọn họ mà rượt theo mãi không bắt kịp.
Lý Vân Tiêu cười khẩy nói:
Vì biết nên mới bắt, ta khuyên các ngươi hãy đứng lại đi, nếu đuổi theo thì chúng ta sẽ giết Dật thiếu gia ngay, chờ xem các ngươi làm sao ăn nói với Ma Thủ!
Hai Thánh Sử ngây người, rùng mình. Nếu thật sự xảy ra chuyện đó thì hai người khỏi phải sống nữa.
Ngươi dám! Mau đứng lại!
Nhưng hai người ngẫm lại nếu Dật thiếu gia bị cướp đi thì bọn họ vẫn không có hy vọng sống sót, đối phương đã bắt cóc con tin, hơn phân nửa cũng là kiểu ném chuột sợ vỡ đồ, không dám giết thật.
Nghĩ thông điều này, hai người biết không có đường lui nên đuổi theo càng gắt gao hơn.
Trên vai Vi Thanh lại nở ma hoá biến ra đầu Yết nhìn chằm chằm chủ điện chính giữa ngay trước mặt, trầm giọng nói:
Tốt nhất hãy giải quyết rắc rối sau lưng trước khi vào chủ điện, vì quanh chủ điện dễ dàng tụ tập ma vật nhất, cũng trở thành thứ như thủ hộ. Nếu bị mấy thứ kia theo dõi thì rắc rối, sẽ trước sau gặp địch.
Vi Thanh nhíu mày hỏi:
Làm sao bây giờ?
Vi Thanh nhìn hướng Lý Vân Tiêu như đang trưng cầu ý kiến.
Lý Vân Tiêu nói:
Đã là ma vật bảo vệ thì chắc công kích với tất cả, bây giờ chúng ta dừng lại mới thật sự rắc rối. Hai Thánh Sử dường như mạnh hơn ta phỏng đoán, nếu bọn họ cộng với người Nguyên quận thì chúng ta rất khó đấu lại. Bây giờ có lẽ có thể nhờ vào những lực lượng bảo vệ đối phó bọn họ.
Yết nhướng mày nói:
Cách nghĩ rất tốt nhưng hiện thực rất buồn, sơ sẩy một cái sẽ là chơi với lửa có ngày chết cháy.
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
Cứ thử xem, dù sao không có đường khác để đi.
Hai người lập tức tăng tốc xông hướng đại điện.
Đằng trước hiện ra một tòa cung điện hùng vĩ, màu xám trắng, vách tường còn giữ nguyên vẹn, mơ hồ thấy dấu vết nứt rạn, cổ xưa mà bí ẩn, trải qua vô số năm tháng điêu khắc.
Đằng trước đại điện có một tượng đá to đứng thẳng, tay trái đặt lên bội kiếm bên hông, tay phải bắt ấn, mắt khép hờ hỗn độn.
Đó là…
Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:
Nét mặt y như thật.
Yết nói:
Không ai biết đó là ai nhưng đoán chắc là chủ nhân của Thánh Ma điện.
Lý Vân Tiêu nói:
Có lẽ vậy.
Độn quang đáp xuống trước pho tượng, chỉ chiêm ngưỡng một cái rồi chạy vào trong điện.
Đừng đi!
Hai Thánh Sử rượt theo không bỏ, lướt qua pho tượng gắt gao đuổi theo.
Yết đảo tròng mắt nhìn quanh, quát:
Cẩn thận!
Một luồng ma quang sắc bén bắn ra từ trong điện thẳng hướng hai người.
Lý Vân Tiêu, Vi Thanh sẽ không bị loại công kích này tổn thương, hai người lơ lửng trên cao né tránh. Đòn công kích xoay vòng trên không trung như có ý thức tiếp tục bắn hướng hai Thánh Sử.
Một Thánh Sử sầm mặt xuống, trong lòng vốn đã khó chịu bực bội, gã trút hết cảm xúc vào chưởng vỗ ra ngoài.
Bùm!
Ánh sáng đen bị chưởng của Thánh Sử vỗ trúng nổ tung thành đoàn ma khí tan biến.
Trong khoảnh khắc từ đại điện bắn ra hàng trăm ma quang như có cái mồm to phun chúng ra, nhiều như hạt mưa bao trùm bốn người.
Có chuyện gì thế này?
Lý Vân Tiêu vung tay lên, ánh sáng dịu dàng rực rỡ không ngừng xoay tròn quanh người hắn, cuối cùng thành áo giáp nhẹ nhàng đắp lên người hắn. Các ma quang bắn trúng giáp thì tán đi, là Tuyền Quang Kính lấy từ Nguyệt bộ.
Vi Thanh hừ lạnh giơ tay lên, Âm Dương Nhị Khí Bình từ từ bay lên, phạm vi mười trượng trở nên mông lung, tất cả công kích bị cái bình hút vào.
Hai Thánh Sử thực lực khá mạnh nhưng chỉ có thể gầm lên đánh quyền tung chưởng đập nát mưa ma quang, quanh thân hỗn độn.
Sau lưng có tiếng nhóm Phi hét to:
Hai vị Thánh Sử đại nhân, chúng ta đến hỗ trợ đây!
Chúng ta cũng tới!
Ai nấy đằng đằng sát khí xông lên.
Nguy rồi, là ai xúc phát đại trận thủ hộ đại điện!
Khi đám người Nguyên quận lục tục chạy tới thì cường giả Băng vực khác cũng đến nơi. Bọn họ nhìn ma quang rơi như mưa đều sắc mặt khó xem.
Đợt ma quang bắn xong đại điện lấp lóe ánh sáng, thỉnh thoảng có các loại Ma tộc hình dáng khác nhau từ bên trong tràn ra.
Chủng loại Ma tộc rất nhiều, có nhiều Ma tộc mọi người chưa từng thấy nhưng xem khí thế đều siêu mạnh.
Lý Vân Tiêu, Vi Thanh thu lại bảo kính, bảo bình, hai người xoay người đứng trong góc đại điện, vừa quan sát đại điện biến đổi vừa cảnh giác nhìn người Nguyên quận.
Vì người không ngừng kéo đến, các bộ Nguyên quận không muốn gây chú ý nên chỉ lặng lẽ bao vây Lý Vân Tiêu, Vi Thanh chứ không tấn công ngay.
Hai Thánh Sử sắc mặt hết sức khó coi, trong đó một người lạnh giọng hỏi:
Dật thiếu gia đâu?
Lý Vân Tiêu cười tà:
Nếu ta nói đã chết thì hai vị có cảm tưởng gì?
Chết tiệt!
Hai Thánh Sử tức giận, không nhịn được nữa bay lên vỗ chưởng đập xuống.
Sóng khí như biển, nửa bầu trời phát ra tiếng nổ như sắp sập.
Lý Vân Tiêu đứng yên tại chỗ, xoay eo vung tay, năm ngón khép hờ, ma khí trong phạm vi mấy chục trượng kéo đến, cũng giơ chưởng nghênh đón.
Bùm!
Hai chưởng va nhau, linh áp khủng bố khuếch tán, đại điện rung rinh.
Lý Vân Tiêu không kiềm được thụt lùi mấy bước mới ổn định thân hình.
Thánh Sử thì bị đánh bay ra ngoài, lúc rơi xuống đất được đồng bạn đỡ mới đánh tan lực phản chấn.
Hai người vừa đánh nhau liền khiến những người khác giật mình, đặc biệt người Phi bộ đều biến sắc mặt.
Bọn họ dòm ngó được đôi chút thực lực của Thánh Sử mạnh cỡ nào, trong lòng có ước lượng. Hai nam nhân trước mắt thì mạnh còn hơn Thánh Sử.
Mặt Dao trắng bệch, mối hận trong lòng biến mất, thay vào đó là kinh hoàng.
Chợt một thanh âm lạnh lùng vang lên:
Tiểu tử, là ngươi!
Trên bầu trời có một ngọn núi xẹt qua xuất hiện đằng trước đại điện.
Chỉ ngồi trên ngọn núi, khí thế bất phàm, mắt bắn ra tia sáng lạnh tràn đầy sát khí nhìn Lý Vân Tiêu chằm chằm. —————