Ngô Đại Thành cười nhạo nói:
Nói nhiều như vậy còn không phải muốn lừa gạt tư liệu trong tay của ta sao? Liền trực tiếp nói hợp tác cho rồi, nếu chư vị không muốn, ta sẽ vỗ mông rời đi.
Chậm đã!
Vi Thanh quát một tiếng, lạnh lùng nói:
Các hạ nói đến là đến, nói đi là đi, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy! Trước tiên nói phương án hợp tác đi, nếu có thể thực hiện thì chúng ta có thể cân nhắc, nếu không thì các hạ phải lưu lại chút gì đó.
Chậc chậc, uy hiếp ta đấy, có phải muốn thừa nhận dư uy của ta rồi mới hợp tác không? Chậc chậc, đáng tiếc bổn đại gia lên trời xuống đất, xưa nay chưa từng sợ ai.
Ngô Đại Thành vẻ mặt cười lạnh, nói:
Phương án rất đơn giản, trên người thiên phượng có hai mươi bảy phượng vũ, trân quý nhất là vĩ linh, trong chín vĩ linh có ba vĩ linh giá trị cao nhất. Trong lang hoàn thiên ít nhất còn có một chủ vĩ linh. Điều kiện của ta rất đơn giản, chủ vĩ linh cho ta, còn lại các ngươi cứ tự phân phối.
Vi Thanh giận quá hóa cười, nói:
Ha ha, các hạ vững tin đầu óc của mình không hư mất chứ? Chỉ có một chủ vĩ linh lại cho ngươi, còn lại một ít tạp mao cho chúng ta?
Ngô Đại Thành gật đầu nói:
Đúng!
Vi Thanh giơ ngón tay giữa lên, khinh bỉ nói:
Ngươi có thể xéo đi, ta cũng lười lưu ngươi lại, cút!
Ngô Đại Thành ung dung nói:
Tuy phân phối nhìn như rất không công bằng, nhưng không có ta thì các ngươi ngay cả tạp mao cũng không chiếm được.
Vi Thanh mỉa mai nói:
Có thể đạt được hay không, không cần ngươi quan tâm.
Ngô Đại Thành đang muốn nói thêm gì nữa, lúc này bầu trời biến đổi lớn, biến thành u ám.
Bầu trời trở nên yên tĩnh, bắt đầu xuất hiện tia lửa giống như đom đóm nho nhỏ, bầu trời lại không ngừng sáng lên.
Nhưng những hoa lửa này bắt đầu dày đặc, xếp hàng trên không trung.
Đây là…
Vi Thanh cả kinh, đột nhiên nhìn lên bầu trời, không rõ xảy ra biến cố gì.
Sắc mặt Ngô Đại Thành cũng biến hóa, nhưng lập tức khôi phục bình thường, nói:
Thiên phượng chân linh biến thành không gian, cũng chính là vĩnh sinh chi giới các ngươi nói, rốt cục nó đã xuất hiện.
Hắn thở sâu, ánh mắt phức tạp nhìn qua bầu trời.
Vĩnh sinh chi giới?
Đám người Vi Thanh biến sắc, cả kinh nói:
Chẳng lẽ vĩnh sinh chi giới là ba cây chủ vĩ linh của thiên phượng biến thành?
Hoa lửa không ngừng xếp hàng trên không trung, bắt đầu tạo thành các loại đồ án, rực rỡ tươi đẹp chói mắt, sáng chói như sao, tất cả đồ án tụ tập vào nhau giống như lông vũ tuyệt đẹp, lại như biến thành thiên phượng và các hình ảnh khác.
Tất cả mọi người nhìn qua há hốc mồm, bị kỳ cảnh trước mặt làm xúc động.
Cùng một thời gian, ở nơi cách Trọng Khí Tháp không xa, có hơn trăm cường giả bay tới, tất cả hoảng sợ nhìn qua không trung.
Đây cũng là vĩnh sinh chi giới sao? Thật giống như phượng hoàng hàng lâm.
Cảnh tượng quá đẹp, đây là tiên giới sao?
Cơ hội thành thần, bao nhiêu năm rồi, rốt cục xuất hiện!
Tiếng nghị luận truyền ra, lọt vào tai đám người Lý Vân Tiêu, mọi người chỉ nhìn qua, cũng không có ai xúc động bay tới.
Cố Thanh Thanh và Mục Tinh chỉ lẳng lặng nhìn, ánh mắt đầy dị sắc.
Cố Thanh Thanh thở dài nói:
Không thể ngờ từ bên ngoài nhìn vĩnh sinh chi giới lại đẹp như thế.
Mục Tinh bình tĩnh nói ra:
Chân long thiên phượng, đều là tồn tại tiếp cận thiên đao nhất, bản thân có mỹ cảm cực hạn, nhưng mà chúng ta không phát giác mà thôi.
Lý Vân Tiêu nói:
Chẳng lẽ bên trong không đẹp sao?
Bên trong?
Sắc mặt Cố Thanh Thanh có chút cổ quái, nhìn qua Mục Tinh rồi cười khanh khách, nói:
Đợi tí nữa chính ngươi trở ra sẽ biết.
Đã như vậy, chúng ta đi thôi, bọn họ không chờ được rồi.
Trên bầu trời có nhiều thân ảnh lục tục bay tới, Lý Vân Tiêu trầm ổn rất nhiều, dù sao hắn đã là Thần cảnh, cũng không cần phải quan tâm nhiều.
Đột nhiên hắn phát hiện Phi Nghê có chút dị thường, nàng vốn mặc áo đỏ, giờ phút này càng đẹp hơn, đẹp như đang thiêu đốt.
Phi Nghê, ngươi không có việc gì chứ?
Lý Vân Tiêu ân cần hỏi thăm, nhưng xem bộ dáng Phi Nghê, trên người không ngừng có hỏa diễm bay ra, trên trán và gò má đều có mồ hôi, hơn nữa mồ hôi đỏ bừng như máu, nhìn qua rất đáng sợ.
Ta, toàn thân ta nóng quá, ngực khó chịu.
Toàn thân đỏ bừng nhưng bờ môi Phi Nghê bờ rất trắng, sắc mặt phi thường khó coi.
Cố Thanh Thanh cả kinh nói:
Chẳng lẽ là thiên phượng áp chế?
Lý Vân Tiêu lo lắng không thôi, trầm giọng nói:
Tất nhiên là thế, vĩnh sinh chi giới đã có thiên phượng chi lực ngưng tụ, Phi Nghê bị phượng lực áp chế là đương nhiên. Không bằng ngươi không nên vào vĩnh sinh chi giới, ở lại trong Trọng Khí Tháp tu luyện đi.
Không, ta muốn đi!
Ngữ khí Phi Nghê phi thường kiên định, trong mắt đầy khẩn cầu, nói:
Phu quân, ta cảm thấy đây là cơ hội lớn nhất của ta, nếu mất đi cơ duyên lần này, muốn bước vào Quy Chân Thần Cảnh sẽ không biết năm nào tháng nào.
Lý Vân Tiêu nói:
Hôm nay thập phương quy tắc tái hiện thiên địa, với thiên tư của ngươi bước vào Thần cảnh không khó. Thiên phượng chân lực có chỗ tốt thật lớn với ngươi, nhưng nếu không chịu nổi sẽ ngược lại, ta lo lắng ngươi…
Phi Nghê lắc đầu, cắn răng nói:
Ta nhất định sẽ thừa nhận, thiên phượng huyết mạch rất thưa thớt, huống chi là thiên phượng chân lực, sợ rằng sẽ không có cơ hội thứ hai đâu.
Cho nàng vào đi, có mọi người chiếu cố lẫn nhau, sẽ không có chuyện gì.
Khúc Hồng Nhan trầm ngâm nói ra, nhìn qua bộ dáng kiên trì của Phi Nghê, cũng không đành lòng lưu nàng lại.
Phi Nghê lập tức cảm kích nhìn qua, Khúc Hồng Nhan mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu cổ vũ.
Lý Vân Tiêu nói:
Tốt, nếu ngươi đã quyết định, vậy chúng ta đi vào, vào bên trong không được tùy hứng.
Hắn nghĩ đến mình còn có Giới Thần Bi, thật sự không được sẽ thu Phi Nghê vào trong Giới Thần Bi, phượng chân lực tuy mạnh, nhưng muốn muốn xuyên thấu giới lực là không thể nào.
Vâng, phu quân! Cám ơn phu quân!
Tuy Phi Nghê bị áp chế thập phần khó chịu, nhưng nội tâm vui mừng suýt nhảy dựng lên, còn kém nhào tới ôm hắn.
Sau khi thương nghị xong, mọi người cũng bay lên trời cao, tiến về chân dung thiên phượng to lớn.
Cảnh tượng to lớn và kỳ lạ như vậy, tất cả mọi người sinh ra kính ý, huyết mạch trong người bành trướng.
Cố Thanh Thanh nói:
Đều đi theo ta, trong vĩnh sinh chi giới không quen sẽ khó mà định vị, ngàn vạn chớ lạc, đến lúc đó ta không thể tìm các ngươi đâu.
Một lát sau, đám người Lý Vân Tiêu bay xuyên qua hư ảnh thiên phượng, tiến vào một nơi như ngân hà, đã không còn nhìn thấy chân dung thiên phượng.
Đồng quang Lý Vân Tiêu lập loè, trực tiếp xuyên thấu thiên phượng chân lực, nhìn thấu bản chất vĩnh sinh chi giới.
Trong đó là đại lục bàng bạc, chỉ là không có ánh mặt trời, hỏa diễm bao phủ bốn phía, hỏa diễm trở thành nguồn sáng duy nhất của thế giới này, nhìn qua có phần nặng nề.
Trên lục địa này hoàn toàn không có chút khí tức sinh linh, tất cả đều là tảng đá trơ trọi, còn có dãy núi phập phồng không ngớt, giống như thiên địa sơ khai, vạn vật không sinh, hoàn toàn là đất cằn sỏi đá.