Chương 470: Chạy trốn.
Loong coong!
Một đạo kiếm khí bay lên, tên Vũ Tông kia đã động thủ đầu tiên, thân ảnh hóa thành hào quang chém thẳng vào đầu Lý Vân Tiêu.
Cả Thanh Lang Chiến Xa đều rung mạnh, có cảm giác lung lay sắp đổ.
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng cười cười, trực tiếp đánh ra một quyền bình thường. Bình thản không có gì lạ, chính là quyền pháp nhập môn ai cũng biết.
- Cái gì?
Ba người trên chiến xa đồng tử co rút lại, hoảng sợ không thôi. Dùng thân thể đối kháng một kiếm của tứ tinh Vũ Tông, cho dù có chiến lực Vũ Hoàng cũng không nên hung hăng càn quấy như thế chứ?
- Thật đúng là muốn chết!
Tên Vũ Tông kia nội tâm vui vẻ, vui là vì đối phương muốn chết, tức giận là... Hắn dám miệt thị mình!
Kỳ thật Lý Vân Tiêu cũng thật bất đắc dĩ, Ngô Câu Sương Tuyết Minh trong trận chiến tại Quỳnh Hoa Đảo bị phá huỷ, hắn không còn binh khí tiện tai. Giới Thần Bi còn đang hấp thu linh khí trong sơn cốc vô danh, tuy nói tâm thần liên hệ với mình, tùy thời có thể triệu hoán tới, nhưng chỉ là đối phó một tên Vũ Tông, lãng phí thời gian hấp thu linh khí, được không bù mất.
Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể dùng quyền ngăn cản.
Đang!
Kiếm quang đâm vào quyền ảnh, kiếm khí lại bị tan, trường kiếm chém thẳng xuống phát ra kiếm minh thanh thúy. Thậm chí có loại cảm giác không cách nào địch nổi.
Chí cường phách thể, bằng vào thân thể cũng đủ chiến với Vũ Tông một trận!
- Cái gì?
Tất cả mọi người đều thất kinh, dường như không tin vào con mắt của mình, đặc biệt là tên Vũ Tông kia, trong đầu của hắn chấn động, dùng thân thể tiếp một kiếm của mình, loại tình huống này đừng nói gặp phải, cho dù là nghe cũng chưa từng nghe qua.
Trong mắt Lý Vân Tiêu bắn ra thần thái trang nhã, thân ảnh vọt tới trước mặt đối thủ đang thất thần, một quyền đánh vào lồng ngực đối phương, trực tiếp đánh hắn bay ra khỏi Thanh Lang Chiến Xa.
Ầm ầm!
Chiến xa tiến lên phía trước, tên Vũ Tông bị đánh bay ra ngoài nhìn thấy thân ảnh của thạch thú giơ bàn tay to lớn che trời lên cao, trực tiếp nắm lấy tên Vũ Tông này.
Chỉ thấy tên Vũ Tông này ở trên không bộc phát hào quang cường đại, nhưng lập tức đã bị bàn tay to lớn của thạch thú bóp nát, chỉ truyền ra tiếng kêu thảm thiết rất nhỏ.
Lúc này chiến xa và thạch thú hơi kéo dài khoảng cách ra, bỏ chạy nhanh chóng.
Tên Vũ Tông còn lại toàn thân đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, trước có Lý Vân Tiêu không địch lại, sau có thạch thú không địch lại, hắn cảm giác mình chỉ có đường chết. Thanh Lang Chiến Xa căn bản không có khả năng ngăn cản thạch thú, đợi lát nữa Lý Vân Tiêu nhất định sẽ đá hắn văng ra, trong nội tâm bắt đầu khẩn trương lên.
Quả nhiên khi thạch thú tiến tới gần chiến xa, ánhmawts Lý Vân Tiêu bắt đầu nhìn qua phía hắn...
- Vân Tiêu đại nhân, không nên ném ta ra!
Hắn lui ra phí sau, khẩn trương nói:
- Ta còn có giá trị lợi dụng, ta cho ngươi biết một đại bí mật!
- Ah? Đại bí mật?
Lý Vân Tiêu nhíu mày lại, khẽ cười nói:
- Cho một cơ hội, nói đi. Nếu là ngươi muốn chạy trốn thì không cần thạch thú giết, ta sẽ trực tiếp giết ngươi là được.
Tên Vũ Tông đúng là muốn kéo dài thời gian, ý định thình lình trực tiếp lao ra, không thể ngờ bị đối phương nhìn thấu, trong nội tâm hoảng loạn lên, nói:
- Ngươi phải đáp ứng không giết ta, không ném ta ra sau.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
- Vậy phải xem bí mật của ngươi có giá trị bao nhiêu.
Tên Vũ Tông kia nhìn qua thạch thú ở phía sau, bất đắc dĩ nói:
- Ta biết rõ trong Tu Di Sơn một bảo tàng, chỉ cần ta không chết, ta sẽ mang ngươi đi tìm.
Lý Vân Tiêu xùy cười một tiếng, bước lên một bước định bắt hắn, muốn ném ra ngoài.
- Đừng, đừng! Ta nói là thật! Địa đồ ngay trong đầu ta, ta nói cho ngươi nghe!
Tên Vũ Tông hoảng hốt, thủ đoạn của Lý Vân Tiêu vừa rồi hắn đã nhìn thấy, căn bản không sinh ra một tia phản kháng. Cảm nhận được yêu khí của thạch thú phía sau, hắn muốn khóc lên, kêu rên nói:
- Không, không, địa đồ ngay trên người của ta. Ngươi buông ta ra ta cho ngươi xem. Nhưng ngươi ngàn vạn đừng giết ta à, ô ô ô ~
Lý Vân Tiêu lúc này mới thả hắn xuống đất.
Tên cường giả Vũ Tông nhặt về một cái mạng, cũng không dám tính toán, mưu trí, khôn ngoan cái gì nữa, vội vàng từ trong nhẫn đưa địa đồ lên, nói:
- Ta là đệ tử Thiên Châu Môn, bản đồ này ta phát hiện trong bản sách cổ của Thiên Châu Môn. Hẳn là tiền bối trong môn vẽ ra. Vân Tiêu đại nhân người xem.
Đồng tử Lý Vân Tiêu hơi co lại, tấm bản đồ này miêu tả cực kỳ tương tự tấm địa đồ của Lôi Phong thương hội. Hơn nữa làm cho hắn mừng rỡ là, tấm bản đồ này còn lớn hơn tấm mà Lôi Phong thương hội đưa cho hắn. Hơn nữa nhìn bút ký phía trên, hẳn là trải qua tay của mấy người, đoán chừng là lưu truyền về sau, tiền bối trong Thiên Châu Môn không ngừng hoàn thiện nó.
- Vân Tiêu đại nhân, ngài là người đứng đầu một thành, nói lời giữ lời mới được a, ngài không thể giết ta!
Tên Vũ Tông tâm thần bất định bất an, mấy lần muốn lao ra đào tẩu, tuy nhiên cảm thấy Lý Vân Tiêu hữu ý vô ý dường như đang nhìn hắn, cho nên không dám hành động gì đó.
Lý Vân Tiêu nhìn qua thạch thú ở xa xa, nói:
- Tấm bản đồ này ta nhận lấy, nó rất đáng tiền, đổi tiện mệnh của ngươi là đủ. Ngươi tên là gì?
Tên Vũ Tông đại hỉ, vội vàng nói:
- Tại hạ Vương Cường!
- Vương Cường?
Lý Vân Tiêu suy tư nói:
- Môn chủ Thiên Châu Môn hình như tên Vương Việt a!
Vương Cường nói:
- Đó chính là gia phụ!
Lý Vân Tiêu:
- ... , nhìn không ra, tiểu tử ngươi không hiển sơn lộ thủy, vậy mà có lai lịch lớn, khẳng định rất có tiền a.
Vương Cường:
- ... , nào có...
Lý Vân Tiêu không hề để ý tới hắn, quay người ngồi xổm xuống, không ngừng dùng đầu ngón tay khắc trận pháp trên xe.
Vương Cường thấy đối phương quả nhiên không hề khó xử mình, trong nội tâm thở ra một hơi, nhìn qua thạch thú phía sau, lập tức lại khẩn trương lên, hiếu kỳ tiến lên nhìn Lý Vân Tiêu nói:
- Vân Tiêu đại nhân, ngươi đang khắc trận pháp gì? Gia tốc chiến xa sao?
Lạc Vân Thường cũng là thuật luyện sư, chuyên tâm nhìn một hồi, phát hiện hoàn toàn vượt qua phạm vi lý giải của nàng, lắc đầu không thôi.
Lý Vân Tiêu nói:
- Không đúng, đây là Truyền Tống Trận Pháp truyền tống không gian ngắn. Có thể truyền tống chúng ta ra ngoài vài dặm, rời xa thạch thú này.
- Còn có thứnafy? Quá tốt, ha ha, không cần chết!
Vương Cường đại hỉ, nhịn không được hoan hô lên.
Lý Vân Tiêu nhìn hắn một cái, nói:
- Không có ý định mang ngươi đi, chính ngươi nghĩ biện pháp chạy trốn khỏi chết đi.
- À? Cái gì?
Vương Cường lập tức há hốc mồm, mồ hôi lạnh chảy ròng, vội vàng run rẩy nói:
- Vân Tiêu đại nhân, ta, ta... , niệm chúng ta là đệ tử nam vực...
Lý Vân Tiêu phất tay ngắt lời nói:
- Được rồi, không cần nhiều lời. Nói thẳng ngươi có bao nhiêu tiền, ta xem mạng của ngươi đáng giá hay không!
- Tất cả nguyên thạch trên người của ta cho ngươi, còn có những bảo bối khác. Ta chủ lưu bảo kiếm cho mình là đủ rồi.
Vương Cường vội vàng lấy binh khí huyền binh lại, đem nhẫn trữ vật dâng ra.