Mắt Lỗ Thông Tử chứa ý cười nói:
Rất đơn giản, đưa Nặc Á chi chu cho ta, ta sẽ để ngươi mang những người này đi.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng hỏi:
Làm sao giao dịch?
Lỗ Thông Tử nói:
Bây giờ đưa Nặc Á chi chu cho ta rồi ta sẽ nói một nơi cho ngươi, nếu ngươi đi sẽ trông thấy người muốn gặp.
Lý Vân Tiêu cười giễu:
Mấy năm không gặp đầu óc ngươi bị bệnh phải không? Ta sẽ đồng ý loại giao dịch này sao?
Lỗ Thông Tử khẽ thở dài:
Nhưng không có cách nào tố hơn.
Lý Vân Tiêu nói:
Có cách tốt hơn, nhưng ta muốn hỏi ngươi một cua,a ngươi muốn Nặc Á chi chu làm gì?
Lỗ Thông Tử mỉm cười nói:
Tranh không nói với ngươi sao? Ta đã mượn ma đản của Thái Cổ ma Viên rồi, thứ đó quá to lớn, khó vận ra khỏi thành. Hơn nữa bên trong chứa sinh mệnh Thái Cổ ma Viên con, không thể cất vào huyền khí trữ vật.
Lý Vân Tiêu sửng sốt, hắn không ngờ Lỗ Thông Tử đánh cắp ma đản, cũng hiểu lý do lão đòi Nặc Á chi chu.
Lý Vân Tiêu trầm ngâm nói:
Còn một cách nữa là ta dùng Giới Thần Bi đưa các ngươi và ma đản ra ngoài.
Ha ha ha!
Lỗ Thông Tử cười phá lên:
Nếu vào Giới Thần Bi thì ma đản còn thuộc về ta sao? Ta còn mạng sống sao?
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
Ngươi lo lắng có lý, vậy là bây giờ chỉ còn một cách.
Lỗ Thông Tử hỏi:
Cách gì?
Mắt Lý Vân Tiêu lóe sát khí lạnh lùng nói:
Vậy thì giết người rồi sưu hồn
Chữ giết thốt khỏi môi đã có sát khí khó thể kiềm chế tuôn trào, Lý Vân Tiêu lao hướng Lỗ Thông Tử.
Lỗ Thông Tử nổi giận mắng:
Đồ điên!
Lỗ Thông Tử không dám cứng rắn đối dầu Lý Vân Tiêu, hai chân nhún nhẹ, cả người bay lên cao biến nhạt dần, sắp ẩn vào hư vô.
Hừ! Đến đi đâu thể do ngươi!
Mặt Lý Vân Tiêu lộ nét dữ tợn, năm ngón co lại, trong phút chốc một lôi long màu tím phá không bay vào hư vô, thân như cá bơi quấn lấy Lỗ Thông Tử.
Hai ngón tay Lỗ Thông Tử bấm quát khẽ:
Bạo!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ánh sáng tím nở rộ tạc nổ lực lượng không gian, vô số lôi quang hóa thành mảnh nhỏ, trong tiếng xèo xèo lấp lóe nối thành một mảnh.
Lý Vân Tiêu biến sắc mặt, trong lưới ánh sáng cơ thể Lỗ Thông Tử to lên vài phần, hai tay bắt ấn trước mặt, khoác áo giáp đen ngòm lên người chặn lại lực lượng sấm sét.
Mặt Lỗ Thông Tử trướng đỏ rực hét to một tiếng:
Grao!
Lỗ Thông Tử vung tay phải đánh xuống ánh sáng vàng.
Đó là Kim Giản Đế Đồ ầm vang đánh nổ lôi khu.
Trong giới lực Ma giới thì uy lực của Tử Lôi thua xa khi ở Thiên Vũ giới.
Mắt Lỗ Thông Tử lộ tia vui mừng, len qua chỗ trống sấm sét lao ra ngoài, một bước đạp hư không quay về mật thất.
Lỗ Thông Tử chưa kịp thở chợt thấy trước mắt tối sầm.
Hai tay Lý Vân Tiêu cầm búa chém xuống đầu Lỗ Thông Tử.
Ui!
Lỗ Thông Tử sợ hết hồn,đó là lục đạo ma binh A Lại Huyền Việt,ai ngăn kẻ đó chết.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Rìu chiến màu thanh đồng thế như chẻ tre chém vào đầu Lỗ Thông Tử, mũi nhọn trước riu chiến đâm vào cắt xuống, chém Lỗ Thông Tử thành hai khúc.
Bùm!
Cơ thể Lỗ Thông Tử nổ tung hóa thành hai đoàn ma ảnh bay ra hai bên.
Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:
Lại là phân thân?
Nét mặt Lý Vân Tiêu sa sầm, nhát búa chém xuống nhưng không dính một giọt máu.
Mật thất trở nên kỳ dị, yên lặng không chút thanh âm.
Lỗ Thông Tử bị chém làm đôi, hai đoàn ma khí không ngừng di chuyển trong góc, dường như đang phục hồi sức lực.
Lý Vân Tiêu cau mày, mắt lóe tia sáng, câu ngọc ba màu vàng, đỏ, đen hiện ra trong mắt.
Lý Vân Tiêu giật mình thảng thốt:
Đây là…
Hai ma khí trong góc chậm rãi đứng lên, xoay người, mặt âm trầm nhìn Lý Vân Tiêu đăm đăm.
Hai đoàn ma khí ngưng tụ đều là Lỗ Thông Tử, dáng vẻ, khí vũ y như nhau. Một người cầm Kim Giản Đế Đồ, một người cầm Ngân Giản Di Thế.
Có chuyện gì!?
Lý Vân Tiêu vung rìu chiến để ra sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người:
Là tà thuật gì? Bản tôn Lỗ Thông Tử đâu?
Lỗ Thông Tử cmà kim giản bên phải lạnh lùng nói:
Lão phu là bản tôn Lỗ Thông Tử, hắn cũng là bản tôn, chúng ta chỉ là ma thân biến ra.
Mặt Lý Vân Tiêu lộ vẻ tức giận:
Ma thân? Ngươi lại làm cái quỷ gì? Bản thể đâu? Bản thể mau đi ra chịu chết!
Rìu chiến chỉ vào một Lỗ Thông Tử, mặt đầy sát khí vọt tới.
Lỗ Thông Tử nhe răng cười nói:
Dù ngươi giết ta nhưng không giết được bản thể lại có ích gì? Hay là ngồi xuống nói chuyện từ từ, hai bên đều được lợi.
Lỗ Thông Tử mới nói xong Lý Vân Tiêu đã chém một báu xuống.
Lỗ Thông Tử vừa kinh vừa giận vội giơ kim giản lên đỡ.
Bùm!
Lỗ Thông Tử bị đánh bay, ma thân lại lần nữa bị chém làm hai khúc.
Một ma thân khác rống to:
Chết tiệt!
Lỗ Thông Tử này ỗng lên, nhiều ma phù đánh vào ngân giản hóa thành cự giản thô cả trượng bay tới.
Hừ!
Lý Vân Tiêu giơ tay lên, đống ấn quyết nổi lên ngưng tụ tành mây đen trên tay trái, biến ra tấm thuẫn.
Khoảnh khắc thuẫn đen xuất hiện liền đón gió biến to, thoáng chốc to cỡ nửa mật thất bao người Lý Vân Tiêu vào trong.
Ầm ầm!
Ngân Giản Di Thế đánh vào thuẫn đen, khí lạnh chấn động, chỗ tiếp xúc bắn ra nhiều tia sáng bạc, ma khí ngập trời nháy mắt nuốt ngân giản vào.
Lỗ Thông Tử hoảng hốt, nhìn kỹ thì thấy trên tấm thuẫn có mãnh thú dữ tợn khoanh người tựa như vật sống, mắt bắn ra tia sáng nhìn lão chằm chằm. ánh mắt kia tàn nhẫn như có thể đâm xuyên trái tim Lỗ Thông Tử.
Ngân Giản Di Thế bị mãnh thú ngậm trong miệng nuốt ừng ực.
Ui!
Ma thân Lỗ Thông Tử mặt trắng bệch không lo giữ binh khí nữa, lão xoay người mạnh mẽ vỗ chưởng, dấtđá tan vỡ đánh xuyên mật thất trốn ra ngoài.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng cười:
Thoát được sao?
Lý Vân Tiêu thu lục đạo ma binh về, không đuổi theo, hắn khoanh tay trước ngực lạnh lùng xem.
Ầm ầm!
Ngoài mật thất vang tiếng nổ điếc tai, Lỗ Thông Tử bắn ngược trở lại.
Từ khe hở thổi gió lạnh vào hóa thành con quái cá sấu đứng thẳng, mình đầy sát khí, mắt bắn tia tàn nhẫn tựa như thần thủ hộ.
Ma thân Lỗ Thông Tử bị đập lăn lông lốc dưới đất, lăn tứi dưới chân Lý Vân Tiêu. Lỗ Thông Tử hoảng sợ lật đật dứng dạy, thụt lùi vài bước.
Mật thất yên lặng, hai người bốn mắt nhìn nhau, không nói nên lời.
Tiếng đánh nhau kịch liệt kinh động người toàn Nguyệt bộ, đám người Nguyệt và Tiểu Hồng đến mật thất ngay, nhìn Lỗ Thông Tử chằm chằm.
Tiểu Hồng hoàn toàn biến sắc mặt, nhận ra Lỗ Thông Tử ngay. Vẻ mặt Nguyệt nghi ngờ và lạnh băng.
Lý Vân Tiêu mở miệng hỏi:
Ngươi ngoan ngoãn khai hay để ta sưu hồn?
Ha ha ha!
Lỗ Thông Tử thấy đã cùng đường thì lạnh lùng cười:
Ta chỉ là một ma thân, có hồn phách đâu cho ngươi sưu? Nếu bản thể ở đây thì cho ngươi cũng không dám sưu.
Ma thân? Chẳng lẽ…
Nguyệt biến sắc mặt, giật mình đánh giá Lỗ Thông Tử:
Ngươi tu luyện thuật tà ma?
Lỗ Thông Tử xem nhẹ cười khẩy nói:
Đại đạo ba ngàn đều là pháp môn, có gì phân biệt?