Sắc mặt Quy Khư khẽ biến, tựa hồ có chút khó chịu, nhưng lập tức tiêu tán, thản nhiên nói:
Thế sự vô thường, chân chính Nguyệt Đồng Bản chính là thân thể phân tách ra ngoài. Nói trắng ra là toàn bộ bọn hắn đều là phân thân của bổn tọa, hiện tại chỉ là thu hồi lại mà thôi.
Lý Vân Tiêu nói:
Việc đã tới nước này, nhiều lời vô ích. Hiện tại ta thầm nghĩ cho ngươi biết một sự kiện…
Ánh mắt Quy Khư ngưng lại, sắc mặt Dận Vũ khẽ biến, đôi mắt băng sương nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, muốn nhìn xem hắn có thể giở trò gì.
Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, Giới Vương cảnh…hiện tại cũng không đủ xem!
Vài tiếng cuối cùng như hồng lôi cơ hồ hét to như muốn nổ tung.
Theo sau một đạo kiếm quang tận trời ập xuống, đem hư không chém vỡ!
Thiên Niên Nhất Mâu tương liên cùng tâm thần của Quy Khư, khi kiếm khí vừa xuất hiện trong lòng hắn run lên, một cỗ cảm giác xấu nảy lên trong lòng.
Kiếm ảnh trong tay Lý Vân Tiêu chợt lóe, đột nhiên thuấn di bay tới, lập tức chém xuống!
Oanh long!
Hồng mang đầy trời nháy mắt bị chém vỡ, một cỗ kiếm khí vốn không nên tồn tại trên thế gian kéo qua trời cao, trực tiếp bổ ra cả phiến thiên địa nơi này!
Oanh long long!
Trơ mắt nhìn thiên địa biến đổi, vô số mảnh nhỏ rơi xuống, cảnh tượng khôi phục lại trong bí cảnh Yên Vân Cổ Chiếu, linh dịch lốc xoáy khôn cùng tiếp tục tràn xuống.
Quy Khư đứng cách đó không xa, sắc mặt trắng bệch, trong con ngươi màu đỏ như bao phủ một tầng máu tươi, tươi đẹp ướt át.
Thần sắc Dận Vũ hoảng sợ, không ngờ Quy Khư lại bị một kích vừa rồi làm bị thương!
Mà Lý Vân Tiêu cũng không chịu nổi, vì bổ ra Thiên Niên Nhất Mâu, cơ hồ toàn thân đều bị Thùy Chủ Trầm Phù rút sạch chân khí, giờ phút này lung lay lảo đảo như sắp ngã trên hư không.
Diệp Phàm vội vàng thả ra Nặc Á chi chu thu Lý Vân Tiêu đi lên.
Tỷ đệ Mộng Vũ còn có đám người Phi Nghê vội vàng vây quanh.
Lý Vân Tiêu khoát tay nói:
Ta không sao, chỉ kiệt lực mà thôi, Phi Nghê, ngươi đi giúp đỡ Hiên Viên đại nhân.
Phi Nghê nghĩ nghĩ, trực tiếp bay ra chiến hạm.
Lý Vân Tiêu vung tay, ngạc ngư hóa thành cự linh gào thét vọt tới.
Giờ phút này Quy Khư bị thương, tuy chiến lực không giảm nhưng bị phá hủy huyễn thuật, bị đám người Hiên Viên Diệu vây công cũng không còn ưu thế.
Sắc mặt Dận Vũ có chút khó xem, dựa vào Quy Khư hỏi:
Sao rồi?
Con mắt đỏ tươi trên trán Quy Khư nhắm lại, cũng không hề sợ hãi nói:
Bị thương, nhưng không đáng ngại.
Trong mắt hắn tràn ngập băng sương, nhìn vào chiến hạm vẫn tràn đầy tự tin.
Dận Vũ hoảng sợ thất thanh:
Ngay cả ngươi cũng bị thương? Vậy…
Quy Khư gật đầu nói:
Một kiếm vừa rồi không biết là vật gì, xem ra là Lý Vân Tiêu đã luyện chế ra vật đáng sợ gì đó. Nhưng cho dù kiếm khí mạnh mẽ, nhưng một kiếm vừa rồi cũng làm cho hắn hoàn toàn thoát lực.
Sắc mặt Dận Vũ âm trầm, cắn răng nói:
Người này quá mức đáng sợ, lần này nhất định phải thu dọn!
Quy Khư gật đầu nói:
Nếu là người được Thiên Vũ giới lựa chọn, tự nhiên sẽ không quá kém!
Dận Vũ nhìn quanh, lạnh lùng nói:
Giao Hiên Viên lão nhân cho ta. Thủy, Uyên, hai ngươi lựa chọn một người, còn lại ngươi có thể đối phó?
Ánh mắt Thủy xoay chuyển, nhìn về phía Lam Nham chủ bắn ra sát khí.
Sắc mặt Uyên khẽ biến, nhìn chằm chằm cự linh.
Quy Khư nhìn thoáng qua, nếu ba đối ba, còn lại Phi Nghê cùng tiểu Hồng, cùng pháp thân bị ác linh đoạt xá.
Về phần mấy người Nhu Vi thì không cần để mắt tới.
Ba người đều là cường giả Tạo Hóa cảnh, thực lực không kém, đám người Nhu Vi hoàn toàn không tạo thành uy hiếp.
Sắc mặt Quy Khư âm trầm nói:
Ta hết sức đi. Nhưng trạng thái bây giờ cần giết ba người họ chỉ sợ cần có thời gian.
Ha ha, tốt lắm!
Dận Vũ cười to nói:
Ngươi chỉ cần bám trụ ba người này trước, nếu đánh chết được là tốt nhất. Đợi ta thu thập xong Hiên Viên lão thất phu sẽ tới giúp ngươi!
Dứt lời, hai đạo kiếm quang chợt lóe trên không trung, hướng Hiên Viên Diệu chém tới.
Thủy cùng Uyên đồng thời chợt động, hướng Lam Nham chủ cùng Ngạc Ngư.
Phi Nghê cười lạnh, nhìn chằm chằm Quy Khư:
Ngươi đúng là tự tin đâu!
Phượng Vũ sau lưng nàng mở ra, thân ảnh linh hoạt bay về hướng Quy Khư.
Tiểu Hồng cùng ác linh nháy mắt ra tay.
Trong tay một người bay ra Cổ Thần chiến trường áp thẳng về hướng Quy Khư. Người còn lại siết chặt nắm tay, Ngũ Hành chân cương hóa thành đại phủ bổ tới.
Trong mắt Quy Khư chợt lóe dị sắc, nâng tay phải, ngón trỏ bắn ra quát:
Truy Thần Nhiếp Phách!
Sau lưng hắn phảng phất như có con mắt khổng lồ mở ra, dừng ở phía trước.
Ba người liên thủ một kích, Quy Khư phía trước ầm ầm một tiếng đã bị đánh tan xương nát thịt.
Nhưng ngay sau đó sắc mặt ba người đại biến, bởi vì bọn họ phát hiện thời không biến hóa, mình đã không còn ở Hóa Long Trì mà đã bị trúng huyễn thuật, xuất hiện ở thời không khác.
Sao có thể mạnh như vậy?
Trên Nặc Á chi chu, nhóm người Ba Long nhìn vào chiến trường, Quy Khư chỉ mới hiện ra ảnh tử của Thiên Niên Nhất Mâu liền đem ba người nhiếp ngay tại chỗ. Thân ảnh ba người Phi Nghê dừng giữa bầu trời, nhưng diễn cảm thập phần phong phú, không ngừng biến hóa.
Thần thái ba người cùng cảm xúc biểu hiện ra ngoài chính là lâm vào ảo cảnh, thân hình ngơ ngẩn đứng yên không hề nhúc nhích.
Không tốt!
Lý Vân Tiêu cũng chấn động, không tưởng được Quy Khư đã bị thương còn có thực lực như thế. Nhưng khi thân hình hắn hơi động một chút thì toàn thân nổi lên cảm giác vô lực, thậm chí đứng cũng không vững.
Sư tôn!
Mộng Bạch vội vàng chạy tới nâng đỡ hắn.
Lý Vân Tiêu ý bảo mình không có việc gì, thần sắc lo lắng:
Ba người Phi Nghê bị lạc trong ảo cảnh, nếu không thể đúng lúc thoát ra, chỉ sợ càng hãm càng sâu.
Diệp Phàm vội la lên:
Vậy làm sao bây giờ? Không bằng ta dùng chiến hạm xông qua va chạm, chiến hạm không có ý thức, sẽ không trúng huyễn thuật.
Lý Vân Tiêu sửng sốt, trầm tư nói:
Phương pháp này khả thi!
Diệp Phàm cao hứng nói:
Thật sao? Vậy ta sẽ đụng ngay bây giờ!
Chậm đã!
Ba Long nói:
Nếu đổi lại là Diệp Nam Thiên thì còn được, nhưng ngươi có thể phát huy ra bao nhiêu uy lực của á thánh khí này? Hay để ta thử xem!
Diệp Phàm cả kinh:
Hải Hoàng đại nhân, ngài…
Ba Long cười khổ nói:
Tuy thực lực ta không đủ, nhưng tu luyện Thái Dương chân kinh thời gian đã lâu, cảm ngộ thiên đạo cũng không yếu.
Hắn cùng Nhu Vi liếc nhau, đều khẽ cười.
Ba Long lập tức vung tay lên, chỉ ấn biến hóa, Ma Ha cổ tự nhiễu quanh thân.
Chiến hạm chậm rãi ngưng tụ một đoàn hào quang, dần dần sáng ngời, giống như kim sắc ánh mắt từ từ mở ra.
Quy Khư đưa mắt nhìn qua, sắc mặt không khỏi đại biến, trong mắt tràn ngập vẻ tức giận cùng băng lãnh.
Lý Vân Tiêu vui mừng nói:
Thiên Đạo chi nhãn!
Con mắt kim sắc mở ra, xung quanh chiến hạm hiện lên kim quang mông mông, ngưng tụ thành xiềng xích hoành ngang thiên không.
Sắc mặt Quy Khư trầm xuống, bị Thiên Đạo chi nhãn nhìn chăm chú, khi hắn thi triển huyễn thuật bị hao tổn ngày càng nhiều, lực lượng nhanh chóng tiêu hao. —————