Lý Vân Tiêu hét lên:
Cười cái khỉ gì, có giỏi thì ra đi!
Tuy Lý Vân Tiêu hét to nhưng lòng bình tĩnh hơn trước nhiều. Hoang cũng có ở đây thì khả năng bị cắn nuốt rất nhỏ.
Đi ra? Dĩ nhiên bản hoàng sẽ ra, ta còn muốn bắt tọn cổ các ngươi!
Hắc ám vô tận như nước dâng lên, mỗi người đều có cảm giác nhỏ bé đó.
Lý Vân Tiêu dùng Diệu Pháp Linh Mục, kinh kêu:
Những hắc ám đang co rút!
Đám người hoảng hốt hỏi:
Co rút? Có chuyện gì?
Lý Vân Tiêu lắc đầu, nói:
Ta chỉ thấy hắc ám đang co rút, không rõ có ý gì, cứ bình tĩnh xem đi.
Một thanh âm xa lạ vang lên trong bóng tối:
Chậc chậc, thật là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu.
Mọi người nhướng mày, thanh âm xa lạ chưa từng nghe qua.
Chỉ có Lý Vân Tiêu hoàn toàn biến sắc mặt lộ vẻ mặt kinh hoàng. Lý Vân Tiêu vô cùng quen thuộc thanh âm kia nhưng không biết tại sao người đó ở đây.
Giọng Hoang vang lên:
Ai? Là ai!?
Tiếng hét chói tai chất chứa kinh hoàng, dường như không tin nổi có người ẩn núp.
Ha ha ha! Ta là ia không quan trọng, điều quan trọng là ngươi có thể thuần phục Vô khiến rất giật mình.
Thanh âm trêu chọc:
Vốn chỉ định đến đánh Lý Vân Tiêu một trận không ngờ thấy cuộc chém giết đặc sắc như vậy, còn tìm được tin tức của Vô, ông trời rất ưu ái chúng ta, chậc chậc.
Thanh âm ngừng, trong bóng tối vô tận lóe vệt đỏ rồi từ từ lan rộng. Đó là một con mắt, đỏ thẫm như máu, ánh mắt quái dị nhìn xuống mặt đất.
Ui, nguyệt đồng!
Nhiều cường giả từng gặp nguyệt đồng của Lý Vân Tiêu nên hét lớn, quay sang nhìn Lý Vân Tiêu chằm chằm.
Mặt Lý Vân Tiêu lạnh băng, trong mắt lạnh lẽo và sát ý.
Trước con mắt to trong bóng tối chậm rãi xuất hiện hai bóng người. Nữ nhân mặc váy dài màu vàng nhạt thêu nước biển bóng mây màu lam, làn váy không gió tự bay trông yêu kiều thướt tha.
Nam nhân vác chiến qua màu vàng trên vai, hai tay lười biếng gác. Nam nhân châm họcc nhìn mọi người, cuối cùng rơi vào người Lý Vân Tiêu.
Rác rưởi, không ngờ gặp mặt nhanh vậy.
Khúc Hồng Nhan tức giận, có người gọi Cổ Phi Dương là rác rưởi, làm nàng không nhịn được.
Nhưng khi thấy khuôn mặt hai người thì Khúc Hồng Nhan rung động, sợ hãi kêu lên:
Mộ Dung Trúc, Ninh Khả Nguyệt?
Khúc Hồng Nhan nhận ra hai người này.
Ninh Khả Nguyệt nhẹ gật đầu xem như chào hỏi:
Hồng Nhan cung chủ, không ngờ lúc sống còn có ngày gặp lại nhau.
Khúc Hồng Nhan giật mình hỏi:
Các . . . Các người làm sao vậy?
Lý Vân Tiêu nói nhỏ bên tai Khúc Hồng Nhan:
Ninh Khả Nguyệt bị tổ nguyệt đồng Quy Khư nhập xác. Từ hai mươi năm trước Mộ Dung đại ca đã chết, hiện đang thấy Mộ Dung đại ca thật ra là Thiên Tư.
Khúc Hồng Nhan hết hồn:
Quy Khư? Thiên Tư?
Lần đầu tiên Khúc Hồng Nhan nghe hai cái tên này, nhưng thấy sắc mặt của Lý Vân Tiêu rất kém thì không hỏi nhiều.
Hoang lên tiếng:
Hai người rốt cuộc là ai? Thân hình nhân tộc nhưng người đầy yêu khí, từ ngàn dặm xa xôi tới chịu chết sao?
Thiên Tư cười nói:
Thần thông yêu tộc rất thú vị, có thể đính khế ước với Vô, xem như ngươi siêu may mắn. Ngàn vạn năm nay có thể giao tiếp với Vô tuy ngươi không phải người thứ nhất nhưng cũng hiếm hoi.
Hoang im lặng, hắc ám đầy trời co rút dữ dội.
Nhiều người phát hiện hắc ám không phải vô cùng vô tận mà do quá khổng lồ nên không thể phát hiện giới hạn, giờ phút này tựa áng mây đen to đùng rơi xuống.
Chính giữa co rút độ ám ngày càng sâu, chậm rãi hiện ra thân hình cao to vạm vỡ của Hoang.
Nhưng người Hoang biến thành màu ám, hai mắt chậm rãi mở ra, sáng như sao. Trán Hoang có đồ án kỳ lạ toát ra lực lượng bùm bùm khiếp hồn người.
Đồ án như một con cá, dường như vật sống, rất linh động.
Mọi người cảm nhận áp lực cực mạnh ập vào mặt, như thể trước mắt không phải hoàng của vạn mà là chân linh xuyên qua thiên cổ.
Mắt Thiên Tư sáng rực khen hết lời:
Lợi hại, rất lợi hại, có thể hoàn mỹ dung nhập Vô vào người mình.
Vũ giả nhân tộc kinh ngạc hỏi:
Vô ở trong cơ thể hắn?
Người yêu tộc cũng rất giật mình. Đặc biệt là Mạch, lòng lạnh lẽo,tồn tại cường đại như vậy làm sao gã lật lại được?
Hoang ngước mắt lên nhìn Ninh Khả Nguyệt, Thiên Tư.
Hoang lạnh lùng nói:
Biết vậy còn dám cố ý lộ mặt, nên nói các ngươi ngu ngốc hay đần hay khờ?
Thiên Tư cười nói:
Yêu hoàng đại nhân khoan giận. Sao ngươi biết chúng ta là kẻ thù? Không chừng còn là bằng hữu.
A?
Hoang lạnh nhạt nói:
Bản hoàng không nghĩ ra từ khi nào có bằng hữu như các ngươi.
Thiên Tư nói:
Trước kia không có nhưng bây giờ đúng rồi. Chúng ta cần đại nhân giúp việc nhỏ, đương nhiên chuyện này không giúp khơi khơi.
Hoang hiểu ra:
À, ra là hỗ trợ. Nếu thật sự là ‘chuyện nhỏ’, như hai vị thiếu mấy nguyên thạch, vàim ón huyền khí đê giai thì bản hoàng là Mạnh Thường Quân, rất thích giúp người làm niềm vui.
Ha ha, đại nhân nói đùa.
Thiên Tư nói:
Nói chín hxác là chúng ta cần nhờ lực lượng của chân linh Vô. Nếu đại nhân đồng ý hỗ trợ thì hai chúng ta sẽ giúp đại nhân một tay giết hết nhân tộc trừ Lý Vân Tiêu ra.
Thiên Tư mắt lóe tia sáng lạnh, tất cả vũ giả nhân tộc hoàn toàn biến sắc mặt, vừa kinh vừa giận. Tập thể cảnh giác.
Hoang nhướng đuôi mày, không quá để bụng.
Hoang nhàn nhã hỏi:
Còn nếu ta không đồng ý thì sao?
Sát khí trong mắt Thiên Tư tan biến ngay, vẻ mặt cười nhạt.
Thiên Tư cười tủm tỉm:
Ha ha ha, vậy chúng ta đành giúp nhân tộc giết các vị.
Hoang nhíu mày, tức giận đọng lại ở đuôi mày.
Hoang cười âm trầm:
Hai vị có cân lượng bản thân chưa?
Thiên Tư cười khẽ:
Có rồi.
Hoang hừ lạnh một tiếng:
Muốn giao dịch với bản hoàng phải xem hai vị có tư cách này không!
Hoang dứt lời cánh tay phải run run giơ lên, năm ngón khép lại. Một mảnh chân không vỡ nát trước áp lực kia.
Một vòng xoáy màu đen hiện ra ở đầu cú đấm như ngân hà vũ trụ.
Đồ án trên trán Hoang nhấp nháy liên hồi, nhiếph ồn người.
Hoang quát to:
Nếu có thể đỡ được một đấm của bản hoàng thì sẽ ban cho các ngươi tư cách đàm phán!
Nhất Tự Trảm Quyền!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
vô số chân không vỡ nát như đánh nát từng tầng hư không. Nhiều mảnh nhỏ hắc ám bắn tung, khung trời thiên địa chìm trong hỗn độn vô tận.
Lực lượng một cú đấm cường đại như thế.
Ninh Khả Nguyệt, Thiên Tư đứng mũi chịu sào. Biểu tình Thiên Tư trầm trọng thóa xuống Chiến Qua Duệ Quang cầm một tay.
Ninh Khả Nguyệt ngăn Thiên Tư lại:
Để ta đi.
Ninh Khả Nguyệt tùy tay chộp, một đoàn sáng vàng kéo dài từ lòng bàn tay nàng hóa thành quyền trượng, Tuế Nguyệt Như Ca giơ ngang trước mặt Ninh Khả Nguyệt.
Thử đi năm xưa, nên là ngày tốt cảnh đẹp thoáng qua, liền có ngàn lạo iphong tình, cùng ai nói đây?
Tuế Nguyệt Như Ca hóa thành các đốm sáng vàng lấp lánh biến mất trong tay Ninh Khả Nguyệt, như bị gió thổi nhẹ rơi hết vào người nàng hóa thành chiến y màu vàng.
Một vầng huyết nguyệt dâng lên trên trời, chiếu vào sắc vàng có chút mờ tối.
Ninh Khả Nguyệt nhìn chằm chằm cú đấm hung uy, chậm rãi giơ kiếm lên chém xuống.