Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1669: Chương 1669: Cô Lỗ Thú. (1)




Chương 1668: Cô Lỗ Thú. (1)

Chiến hạm kia rốt cục đạt đến cực hạn, từ bên trong bắn ra vô số đạo hào quang, khí tức thô bạo cũng tụ tập đến cực điểm.

“Ầm ầm”

Như long trời lở đất, chiến hạm U Minh bát giai lăng không nổ bung, lực lượng trùng kích kéo dài ra, bức khiến đông đảo võ giả Hải tộc phải lui về sau.

Hào quang chiến hạm nổ bung giống như Liệt Nhật vỡ nát trên không vậy, giằng co thời gian uống cạn chung trà mới dần dập tắt đi được.

Toàn bộ trong thành một mảnh im ắng, dưới cổ lực lượng rung động kia, tất cả mọi người đều im lặng không nói, đặc biệt là cuối cùng Kinh Vĩnh Dạ bị đánh bay vào đó, cũng theo đó bị phấn thân toái cốt.

Đồng thời, toàn thân Nhan Thụ Thư cũng không được tự nhiên, thần thức hắn rất mạnh, tự nhiên cảm giác được ánh mắt mọi người đều nhìn về hắn, mấy người lúc đầu hắn còn có thể hung dữ trừng về, nhưng về sau người nhìn hắn lại ngày càng nhiều, ánh mắt càng ngày càng lạnh, khiến hắn cũng cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Qua Chính Tường lạnh lùng nói:

Chúc mừng Thụ Thư đại nhân chạy ra tìm đường sống.

Nhan Thụ Thư tức giận hừ nói:

Sao hả, ta sống sót các ngươi mất hứng? Chẳng lẽ ta phải chết đi các ngươi mới cao hứng sao?

Tất cả mọi người đều im lặng không nói, chỉ có một gã trưởng lão Thác Nguyệt kiếm phái cả giận nói:

Giết tên tiểu nhận hèn hạ vô sỉ này đi, báo thù cho Vĩnh Dạ trưởng lão!

Đệ tử Thác Nguyệt kiếm phái lập tức nguyên một đám nộ khí trùng thiên vây quanh lấy Nhan Thụ Thư, giương cung bạt kiếm.

Nhan Thụ Thư mặt mũi tràn đầy cười lạnh, nói:

Sao hả? Các ngươi muốn nội chiến sao?

Nội chiến? Coi như là thành Bạch Xung bị Hải tộc san bằng, chúng ta cũng phải giết tên tiểu nhân hèn hạ vô sỉ ngươi trước.

Trưởng lão kia của Thác Nguyệt kiếm phái tức đến toàn thân phát run, khí tức trên thân đã tăng lên tới cực điểm.

Qua Chính Tường biến sắc, nghe được câu “thành Bạch Xung bị Hải tộc san bằng” lập tức bình tĩnh lại, nói:

Chư vị xin nghe ta một lời, giờ phút này địch nhân đang vây khốn thành trì, thật sự không nên nội chiến, mọi người ngàn vạn phải tỉnh táo. Đừng quên, Vĩnh Dạ trưởng lão cũng là vì hộ thành mà chết trận!

Đúng vậy, giết chết Vĩnh Dạ trưởng lão chính là người Hải tộc, có quan hệ gì đến Thụ Thư huynh chứ?

Nguyễn Tích Tuyền cũng đột nhiên lên tiếng, hữu hảo cười cười với Nhan Thụ Thư.

Nhan Thụ Thư thấy nụ cười kia chỉ cảm thấy một hồi nôn ọe muốn ói, nhưng vẫn nhịn xuống, cũng ngoài cười nhưng trong lòng không cười đáp lại một chút. Hắn hiện giờ còn cần đối phương làm chỗ dựa cho mình, huống hồ dùng thân phận và thực lực của hắn, cũng không cách nào làm cương với đối phương được.

Trưởng lão kia của Thác Nguyệt kiếm phái cực kỳ tức giận, cả giận nói:

Thành chủ đại nhân, ngươi nói công đạo như vậy sao? Thác Nguyệt kiếm phái ta đã tận tâm tận lực thủ thành giúp ngươi a, ngay cả chiến hạm bát giai cũng hy sinh một chiếc, ngươi làm việc cần phải công bằng với lương tâm a!

Nhan Thụ Thư nhường mày, nói:

Đúng rồi, ta nhớ rõ Vĩnh Dạ huynh đã từng nói qua các ngươi mang theo hai chiếc chiến hạm bát giai tới, vậy hẳn là còn có một chiếc, còn không mau mau lấy ra đối kháng địch nhân.

Mọi người Thác Nguyệt kiếm phái đều tức đến mắt đỏ bừng, nguyên một đám khó có thể tự kiềm chế.

Mặt Qua Chính Tường cũng tràn đầy vẻ giận dữ, ánh mắt đột nhiên lạnh xuống nhìn chằm chằm vào Nhan Thụ Thư, nói với mọi người:

Thác Nguyệt kiếm phái có cống hiến cực lớn cho thành Bạch Xung, chư vị về trước tiên về phủ nghỉ ngơi một hồi đi đã, kế tiếp sẽ do chúng ta ứng đối.

Trưởng lão kia của Thác Nguyệt kiếm phái cố nén lửa giận, biết rõ hiện gi ờ bọn hắn tình thế đơn bạc, náo tiếp cũng chỉ có thể chịu thiệt, hung hăng nhìn chằm chằm vào Nhan Thụ Thư, lúc này mới nguyên một đám phẫn hận đi vào trong phủ thành chủ.

Tam trưởng lão, chẳng lẽ cứ để Đại trưởng lão chết oan uổng vậy sao?

Một gã võ giả Thác Nguyệt kiếm phái bi phẫn không thôi, giận dữ nói.

Người trưởng lão kia sắc mặt cực kỳ âm trầm, không nói một lời trực tiếp đi vào trong phủ, bỗng nhiên chợt sửng sốt một chút, chỉ thấy trong tiểu viện, Kinh Vĩnh Dạ đang ngồi trước bàn nhỏ nhấm nháp, nói nói cười cười.

À?

Đám đệ tử Thác Nguyệt kiếm phái cũng đều choáng váng, nguyên một đám sửng sờ ở cửa ra vào không biết vì sao.

Kinh Vĩnh Dạ nhìn mọi người, cười nói:

Tất cả vào đi.

Hắn cảm kích nhìn Lý Vân Tiêu nói:

Mọi người không cần kinh nghi, nếu không có Phi Dương công tử ra tay, ta tất nhiên đã chết không toàn thây rồi.

Tất cả mọi người cực kỳ kinh ngạc chuyển ánh mắt lên trên người Lý Vân Tiêu, nguyên cả đám đều ngốc trệ, giống như không cách nào suy nghĩ vậy.

Bọn hắn tận mắt nhìn thấy Kinh Vĩnh Dạ bị đánh vào trong chiến hạm, sau đó chiến hạm nổ tung cũng không thấy hắn trốn ra, không chỉ có bọn hắn, mà tất cả võ giả thành Bạch Xung, thậm chí Hải tộc đều nhìn thấy rõ ràng, tuyệt đối không thể nào còn sống được.

Kinh Vĩnh Dạ cảm thán nói:

Thế giới to lớn, cường giả rất nhiều, không phải chúng ta có thể hiểu hết được. Thần thông của Phi Dương đại nhân đủ để man thiên quá hải, cải thiên hoán nhật, các ngươi không cần ngạc nhiên như vậy.

Lý Vân Tiêu lạnh nhạt cười nói:

Vĩnh Dạ trưởng lão qua khen rồi.

Tất cả mọi người Thác Nguyệt kiếm phái đều lộ ra vẻ hồ nghi, vẻ mặt không tin, bất quá Kinh Vĩnh Dạ chưa chết lại khiến bọn hắn mừng rỡ như điên.

Tam trưởng lão nói:

Đại trưởng lão, Nhan Thụ Thư kia quá mức đáng giận rồi, hiện giờ ngài bình yên vô sự, chúng ta không bằng đi hưng sư vấn tội đi.

Đúng, có Đại trưởng lão ở đây, cũng không cần sợ bọn họ khi dễ nữa.

Đám đệ tử cũng đầy căm phẫn, nguyên một đám quyền xiết tay vang lên răng rắc.

Trong mắt Kinh Vĩnh Dạ hiện lên một tia lãnh ý, quay đầu nhìn về phía Lý Vân Tiêu, mạng của hắn là Lý Vân Tiêu cứu, hiện giờ tất cả đều lấy hắn làm chủ.

Hắn cũng rốt cuộc hiểu rõ vì sao Qua Chính Tường lại một mực che chở tên Võ Tôn bát tinh này, mặc dù là hiện giờ, hắn cũng không cách nào hiểu rõ mình sống sót thế nào, đối với thủ đoạn của Lý Vân Tiêu đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục.

Lý Vân Tiêu ngẩng đầu nhìn thoáng qua xa xa, nói:

Chiến đấu giờ mới bắt đầu, không nên nội chiến, trước hết cứ để bọn hắn ở đầu mũi nhọn đi. Mấu chốt quyết định thắng bại cuối cùng, còn cần Vĩnh Dạ trưởng lão ra tay nữa.

Kinh Vĩnh Dạ biết rõ đối phương chỉ chính là hai chiếc chiến hạm bát giai khác của hắn, vội vàng nói:

Mọi chuyện nghe theo Phi Dương đại nhân.

Hắn trầm tư xuống, cẩn thận hỏi:

Thâm Hải Cự Thú thật sự đáng sợ như thế sao?

Hai mắt Lý Vân Tiêu ngưng lại, nói:

Hết sức lợi hại.

Kinh Vĩnh Dạ trầm mặc lại, nếu Lý Vân Tiêu đã nói như vậy, hắn tự nhiên rất tin tưởng.

Mà ngay cả Phó Cẩm Sơn ở sau lưng cũng bắt đầu cảm thấy áp lực cực lớn, trước kia hắn còn tin tưởng mười phần, bằng vào trận pháp kết giới của mình có lẽ có thể phòng thủ kiên cố, nhưng sau khi thấy thủ đoạn của Lý Vân Tiêu, ngay cả hắn cũng cảm thấy phiền toái, vậy thì quả thật phiền toái rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.