Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 665: Chương 665: Cố nhân vạn năm trước. (2)




Chương 663: Cố nhân vạn năm trước. (2)

- Xem ra ngươi đã biết ý đồ ta đến. Thái Vi Hỗn Thiên Nghi kia ngay trên người ta, mấy chục ngàn năm qua vì gắn bó sự sống của ta, đã tiếp cận khô héo, cách cái chết không xa. Thiên Vũ giới, duy nhất có thể làm cho nó khôi phục như cũ, cũng chỉ có ngươi, Vạn Cổ Trường Thanh thụ!

Ba người Mộc Không khiếp sợ đến tột đỉnh, nội tâm đều dâng lên cơn sóng thần, thiếu niên thần bí màu xanh kia, dĩ nhiên chính là truyền thuyết trên yêu nguyên, Vạn Cổ Trường Thanh thụ!

Chẳng trách qua nhiều năm như vậy không có ai có thể tìm được nó, nguyên lai hắn dĩ nhiên hoá hình, có thể tùy ý di động!

Khuôn mặt Tiểu Thanh lộ ra vẻ lạnh lùng, từng tia Lôi điện chi lực từ trên người phóng ra, rất nhanh giữa bầu trời liền hiện ra một phương lôi ngục, hắn đặt mình trong đó, lão khí hoành thu (*như ông cụ non) cười lạnh nói:

- Thương, ngươi có thể nói là ta nhìn lớn lên, tuy rằng không biết ngươi làm sao trải qua mấy chục ngàn năm chưa chết, nhưng nhìn ra ngươi rất suy yếu. Muốn cướp đoạt bản thể của ta, còn thiếu rất nhiều!

Thương gật gật đầu, cười nói:

- Hiện tại ta xác thực phi thường suy yếu, vì lẽ đó ta hi vọng Tiểu Thanh ngươi có thể thành toàn ta. Ngươi từ lâu hóa hình thành người, có thể rời đi bản thể tồn tại. Cần gì phải không muốn xa rời thể xác đây? Huống hồ ở trong Thái Vi Hỗn Thiên Nghi của ta, mặc dù là thể xác của ngươi cũng có thể sống vui vẻ.

- Phí lời thật nhiều!

Ánh sáng Lôi Điện bên người Tiểu Thanh càng tăng lên, lãnh đạm nói:

- Tiến vào trong Thái Vi Hỗn Thiên Nghi của ngươi, liền hoàn toàn trở thành con rối cho ngươi. Tuy rằng hiện tại ta cùng bản thể liên quan không lớn, nhưng có bản thể, tu luyện của ta có thể tiến triển cực nhanh, bằng không toàn bộ yêu nguyên này đều sẽ khô héo, mà ta cũng mất đi chỗ an thân.

Thương cười nói:

- Cõi đời này không có Vạn Cổ Trường Thanh vĩnh viễn, mặc dù là ngươi, cũng chung quy chạy không thoát thọ suy chi mệnh. Không bằng đem bản thể hiến cho ta, mà ngươi cũng trở thành bộ hạ trung thành của ta, chúng ta cùng đi truy tìm vinh quang, chẳng phải là lựa chọn tốt nhất?

Tiểu Thanh cười càng yêu dị nói:

- Đi theo ngươi? Ngươi nghĩ ngươi là cái gì, Cửu Thiên đỉnh cao Vũ Đế? Như vậy ta còn có thể suy tính, tu vi của ngươi bây giờ bất quá là Lục Hợp cảnh Vũ tông mà thôi!

Hắn khinh bỉ liếc mắt nhìn bốn tên Đại Yêu bên cạnh Thương nói:

- Còn có các ngươi, cũng chỉ là ỷ vào huyền binh lợi hại. Tu vi bản thân kém rối tinh rối mù. Ở trước mặt ta, không có tư cách ngang ngược!

Nói đến mấy chữ cuối cùng, âm thanh của hắn bắt đầu trở nên ác liệt, đưa tay phải ra, một chùm quang mang ở đầu ngón tay hội tụ, càng có hồ quang kinh người đùng đùng vang động, chỉ cần điểm một chút, toàn bộ không gian đều sẽ hóa thành Lôi Điện chi ngục!

Tựa hồ bốn tên Đại Yêu cảm nhận được lôi ngục này cường đại, tất cả đều thay đổi sắc mặt, đồng thời lấy ra binh khí mà mình mang mấy chục ngàn năm, đem Thương bảo vệ ở chính giữa.

Vũ tiên sinh cũng bắt đầu biến hoá, thân thể nở lớn hơn hai lần, khuôn mặt cực kỳ dữ tợn, nắm chặt Vĩ Quang kiếm, dự định bất cứ lúc nào động thủ.

Ba người Mộc Không lái Thanh Lang chiến xa trốn đến rất xa, hiện tại tu vi bọn họ bị phong ấn, cũng không muốn tai vạ tới cá trong chậu. Thanh Lang chiến xa phòng ngự tuyệt đối không thể bảo vệ bọn họ.

Trong mắt Thương tràn đầy vẻ hoài niệm, theo ý cười nói:

- Tiểu Thanh, hà tất huyên náo cương như thế? Chúng ta không phải bằng hữu sao? Những năm tháng kia, ta mỗi ngày đều ở bên người ngươi tu luyện, có tâm sự cũng sẽ nói với ngươi. Hơn nữa mấy chục ngàn năm đến nay, cũng chỉ có ngươi còn sống.

Tiểu Thanh hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói:

- Nguyên bản là có thể làm bằng hữu, nhưng ngươi muốn bắt bản thể của ta, chính là kẻ địch rồi!

Sắc mặt hắn chìm xuống, tựa hồ cả người cùng Lôi Điện dung hợp, chỉ tay không chút do dự hướng phía trước điểm xuống.

Chi chi chi chi!

Đầy trời đều là Lôi Điện đùng đùng lấp lóe, thật giống như tận thế, giáng lâm ở trên bầu trời đám người Thương, chậm rãi rơi xuống.

Tiểu Thanh lạnh giọng nói:

- Thương, hiện tại ngươi thay đổi chủ ý, rời đi yêu nguyên. Ta có thể nể tình tình cảm năm đó, tha các ngươi một mạng.

Thương thản nhiên cười nói:

- Đa tạ, ta vẫn là muốn thử một chút.

Lúc này bóng người của Lê đột nhiên lóe lên, xuất hiện ở bên cạnh người Mộc Không cùng Vũ Văn Cao, đánh ra mấy cái phù ấn, vỗ vào trên bả vai bọn họ, trầm giọng nói:

- Tạm thời mở ra cho các ngươi một canh giờ phong ấn, giúp chúng ta đánh đuổi người này, liền cho hai người các ngươi tự do!

Mộc Không cùng Vũ Văn Cao đều là sắc mặt âm trầm bất định, hiện tại chính là cơ hội thoát thân tốt nhất, nhưng loại phong ấn này trời mới biết là chuyện gì xảy ra, nếu thật sự chỉ có thể mở ra một canh giờ, mà những người này bị Vạn Cổ Trường Thanh thụ giết chết, vậy thì thật thảm!

- Hừ, ngu xuẩn mất khôn!

Trên mặt Tiểu Thanh bắt đầu trở nên ác liệt, không còn vẻ lưu luyến, chỉ ngón trỏ mà xuống.

Lôi ngục màu xanh trong nháy mắt trở nên cáu kỉnh, ầm ầm hạ xuống, thật giống như Thiên Đình thần lôi, ở trong đất trời tàn phá bừa bãi, đem đám người Thương toàn bộ đặt ở bên trong, không thể tránh khỏi.

- Sóng gợn đi nhanh, không gian chuyển đổi!

Trên mặt Vũ tất cả đều là vẻ dữ tợn, lực lượng tinh thần của hắn tuôn ra, chỉ bất quá đối tượng công kích cũng không phải lôi đình, mà là mấy người Thương. Ở dưới tinh thần lực của hắn, không gian bốn phía năm người Thương trong nháy mắt vặn vẹo, trực tiếp từ tại chỗ truyền tống đến xa xa mấy trăm mét.

Ầm!

Toàn bộ Lôi Điện chi ngục đánh vào trên người Vũ, hắn hét lớn một tiếng, da thịt trên người lần thứ hai nở lớn mấy phần, trên da hiện ra một tầng quang mang màu nhũ bạch, dĩ nhiên miễn cưỡng kháng trụ lôi đình!

Tiểu Thanh hơi thay đổi sắc mặt, ngón tay nhẹ nhàng cuốn lên, một đạo Tử Thanh sắc ở trên đầu ngón tay lấp lóe, lần thứ hai dùng tới mấy phần khí lực, lôi ngục màu xanh trở nên đậm hơn mấy phần, tựa hồ muốn chuyển thành màu tím.

Không chỉ là màu sắc biến hóa, tính chất lôi đình cũng mạnh hơn rất nhiều, thân thể Vũ rốt cục gánh không được, bắt đầu bị từng đạo từng đạo lôi đình đánh đến máu thịt tung toé, mỗi một đạo thanh lôi hạ xuống, đều sẽ ở trên người hắn mở một cái miệng máu, hắn lộ ra vẻ mặt thống khổ, ở trong đó khổ sở chống đỡ.

Vèo!

Giữa bầu trời có mấy bóng người lấp lóe, bốn tên Đại Yêu trong nháy mắt ngang qua trời cao, đem Tiểu Thanh vây lại, đồng thời xuất thủ công kích.

Tuyên Hoa phủ của Phù chém xuống, cũng không còn loại ung dung như thời điểm đánh giết Dịch Khánh kia, mà là khuôn mặt lộ ra dữ tợn, hai tay vung vẩy, hét lớn một tiếng.

Dực mở ra hai cánh, ở phía trước năm ngón tay, sinh ra một đoạn dao sắc nhỏ, hàn quang lập loè xông lên, một tay trảo cổ họng, một tay hướng về trái tim đâm tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.