Chương 1479: Cự sơn thông thiên.
Lý Vân Tiêu nhắm Thái Cổ Thiên Mục lại, hai con ngươi hơi co lại, lập tức hóa thành Huyết Nguyệt, cảnh tượng Mê vụ chi hải trước mắt lập tức bị ánh mắt hắn xuyên thấ, thấy được nơi cực xa mấy ngàn thước .
Phiến hải vực này vậy mà không thấy cuối, mà ở trung ương mặt biển, một tòa cự sơn cao ngất đứng vững, dưới đâm sâu vào đáy biển, trên thông tới tận trời, mang đến cho người một loại cảm giác rung động hùng vĩ
Lý Vân Tiêu thoáng trầm ngâm, lập tức hóa thành một đạo lôi quang, phá vỡ Mê vụ chi hải, lao tới cự sơn kia.
Ở bốn phía cự sơn, linh khí dồi dào mờ mịt bố lên, cách ly Mê vụ chi hải kia ra, hoàn cảnh thoáng cái khôi phục, chỉ có điều thần thức vẫn bị áp chế, không cách nào tản ra được.
Trong cự sơn cây cối lớp lớp, đóa hoa nở rộ, bộ dạng như một mảnh linh sơn bảo địa vậy.
Lý Vân Tiêu bay vào, đột nhiên một đạo ánh sáng màu xanh bắn lên trực tiếp chấn khai thân thể hắn, sau đó một cổ yêu lực vô cùng bá đạo khuếch tán ra, một tiếng rống to kinh thiên phá không mà đến
“Rống”
Sóng âm chi lực chấn khiến đại thủ che trời kia đều hóa thành gỗ vụn tán loạn, mà ngay cả Mê vụ chi hải bên ngoài cũng bị tách ra mảng lớn, toàn bộ sơn thể trực tiếp ngốc mất một khối, Lý Vân Tiêu lập tức nhìn rõ ràng rồi. Đó là một đầu yêu thú loại Viên Hầu hai mắt lộ hung mang đang nhìn chằm chằm vào hắn, khí tức trên thân ép khiến người có chút hít thở không thông.
Yêu thú cửu giai trung cấp.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu lập tức thay đổi, tồn tại cấp bậc này đủ sánh với Thiết Lệ kia, con nhỏ mình liều chết giết chết cũng mới chỉ là cửu giai sơ cấp mà thôi.
Khí tức trên thân Viên Hầu kia đã trực tiếp tập trung vào Lý Vân Tiêu, hai tay giơ lên cao cao, một đạo hào quang lục sắc hình thành giữa hai tay hắn, hung hăng ném ra ngoài.
Lục quang lập tức hóa thành một đạo mũi tên, tốc độ nhanh như lôi điện, lập tức đã đến trước người Lý Vân Tiêu, lực lượng kinh khủng kia trấn áp khiến hắn không biết trốn vào đâu
Đại Bi Mộ Vân Kính.
Toàn thân Lý Vân Tiêu hóa ra Bất Diệt Kim Thân, hai tay nắm Mộ Vân Kính trước người, cưỡng ép ngăn cản lại
“Phanh”
Hào quang màu xanh lá đánh lên mặt kính, lập tức phân thành hai đạo, một đạo xuyên thấu mặt kính mà ra, đánh lên trên người Lý Vân Tiêu, mà đạo còn lại lại bắn tới chỗ Viên Hầu.
“PHỐC”
Lý Vân Tiêu lúc này phun ra một búng máu, cả người bị đánh bay mấy ngàn thước, lui lai trong Mê vụ chi hải, hào quang trên người thoáng cái ảm đạm xuống, cuối cùng biến mất, cả người sắc mặt trắng bệch cực kỳ khó coi.
Nơi này thật sự là còn trong tế đàn sao? Sao lại có nhiều thứ tạp nham như vậy chứ?
Lý Vân Tiêu hít một hơi thật dài, điều tức vài cái, bắt đầu có chút hoài nghi, giờ phút này duy nhất ủng hộ hắn tin tưởng đây vẫn là trong tế đàn chính là trên bầu trời không có Huyết Nguyệt, Địa Lão Thiên Hoang bất luận nơi nào cũng có thể trông thấy Huyết Nguyệt, bây giờ nhìn không thấy, vậy thì chứng minh vẫn còn trên mặt trăng.
Tòa cự sơn kia ở trước mắt, nhưng lại không dám tùy ý tới gần, mà cửa ra vào phiến mệ vụ hải vực này rất có khả năng ở ngay trong núi.
Lý Vân Tiêu trầm tư, đột nhiên nhìn thấy một đạo quang mang từ đằng xa bay tới, cũng bắn tới chỗ cự sơn kia, hắn định mắt nhìn kỹ, đúng là Trần Khai Hồng
Quả nhiên là truyền tống v, Trần Khai Hồng ở đây, vậy thì người còn lại có lẽ đều ở trong phiến vân vụ chi hải này rồi.
Lý Vân Tiêu trong lòng vui vẻ, nếu tập hợp lực lượng mọi người thì sẽ an toàn hơn nhiều, chỉ là không có cách nào tốt để triệu tập mọi người tới, chỉ có thể xem tạo hóa bản thân mọi người thôi.
“Phanh”
Trần Khai Hồng ở xa xa mấy ngàn thước cũng bị Viên Hầu đánh bay đi, gây ra chấn động cực lớn, so với lúc trước còn kịch liệt hơn nhiều.
Lý Vân Tiêu đã bay ra một khoảng cách, thu hồi Nguyệt Đồng, âm thầm im im lặng lặng ẩn nấp đi, chỉ mở ra Thái Cổ Thiên Mục, ở bên quan chiến.
Trần Khai Hồng cũng tựa hồ phát hiện thực lực Viên Hầu kia, sắc mặt cũng khó coi, nhưng cũng không sợ, chỉ lâm không dừng lại, toàn bộ tinh thần đề phòng.
Lỗ mũi cực lớn Viên Hầu kia hừ mạnh vài tiếng, bộ dạng có chút không phục, thân hình hơi ngồi xổm xuống, hai chân dùng sức đạp lấy, phát ra tiếng chấn vang cực lớn, thân hình bắn lên, gào thét lớn đánh một quyền tới người Trần Khai Hồng.
Một quyền này không có bất kỳ kết cấu, thuần túy chỉ dựa vào lực lượng tuyệt đối, toàn bộ không gian đều như bị nó vò nát trong tay, triệt để vặn vẹo không thành bộ dáng.
Mà dưới quyền uy kia cũng không thể nào né tránh được, chỉ có thể ngạnh kháng.
Sắc mặt Trần Khai Hồng trở nên cực kỳ khó coi, cắn chặt răng một cái, toàn bộ tiềm năng lập tức kích phát ra, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, một thanh bảo đao kim quang xán lạn phá thể mà ra, lượn một vòng quanh thân, khí uẩn nhảy lên như trái tim, toàn bộ không gian bị áp chế gắt gao tựa hồ bỗng nhúc nhích, cùng rung rung với tần suất kia.
Thiên đao vô song, hành phá thập phương
Sắc mặt Trần Khai Hồng khôi phục như thường, tay phải trực tiếp bắt lấy chuôi đao, hung hăng chém xuống một đao, một đạo đao hình cự đại hiển hiện trên không hắn, cũng theo đó hung hăng chém xuống.
“Ầm ầm”
Đao hình chém lên trên quyền phong của Viên Hầu, lập tức phát ra tiếng nổ vang sơn băng địa liệt, năng lượng cuồng bạo hình thành gió lốc, quét khắp bốn phương.
Lý Vân Tiêu cũng bị lực xoáy kia đẩy lui hơn trăm thước, lúc này mới đứng vững thân hình.
Lực lượng một đao của Trần Khai Hồng vậy mà tương xứng với Viên Hầu kia, Lý Vân Tiêu thầm mắng một câu lão hồ ly, những người này nguyên một đám ẩn rất sâu, không phải đến thời khắc mấu chốt thì không chịu bộc lộ ra lực lượng chân thật. Mặc dù là hiện giờ, hắn cũng không cho rằng Trần Khai Hồng đã ra toàn lực, nếu là thật sự đang toàn lực vậy thì đủ để áp chế Viên Hầu này rồi.
Viên Hầu kia một quyền không có hiệu quả, toàn bộ thân hình cũng bị đánh xuống, đứng trên sơn thể liên tục gào thét, phát tiết phẫn nộ trong lòng.
Trần Khai Hồng một tay cầm đao, mặt sắc mặt ngưng trọng, uy phong lẫm lẫm đứng trên không trung, từng bước một đi tới cự sơn kia.
“Rống”
Viên Hầu liều mạng hét lớn một tiếng, từng đạo sóng âm từ miệng nó phóng ra, mỗi một cái vậy mà tần suất khác nhau, tầng tầng lớp lớp, điệp gia lẫn nhau, vậy mà lại có cảm giác thập phần cấp độ.
Mà sắc mặt Trần Khai Hồng lại đại biến, thoáng cái đã đỏ bừng…, sóng âm kia tuy rằng không thể trực tiếp chấn thương hắn, lại khiến cho khí huyết trong cơ thể hắn kích động, nguyên khí bắt đầu có dấu hiệu hỗn loạn, hơn nữa càng ngày càng mạnh.
Lý Vân Tiêu càng bị ảnh hưởng rất lớn, hắn vốn đã bị một quyền của Viên Hầu đả thương, giờ phút này sóng âm chi lực lan tới, trực tiếp chấn khiến thương thế trong nội phủ hắn cũng biến xấu hơn…, hắn đang định hiện thân ra, dùng Hoàng Triêu Chung chống cự sóng âm kia thì đột nhiên Thái Cổ Thiên Mục ngưng tụ, chứng kiến có hai đạo quang mang khác đang từ xa xa bay tới, rốt cục cũng nhịn lại được, không hiện thân nữa.