Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2914: Chương 2914: Cuộc chiến phong ấn (12)




Lúc này trong yêu khí quay cuồng, một tiếng nói tà ác vang lên, ai nghe cũng cảm thấy rét run.

Tất cả mọi người dừng tranh chấp, đưa mắt nhìn qua.

Trong yêu khí có những thân ảnh hiện ra, trong cụm mây màu đỏ có mùi huyết tinh tỏa ra ngoài, mặc dù cách trăm trượng cũng cực kỳ gay mũi.

Trong nội tâm Lý Vân Tiêu hơi cả kinh, loại cảm giác này rất giống Dương tiên sinh.

Hơn nữa đám huyết khí kia không ngừng quay cuồng, chậm rãi hóa ra bộ dáng nam tử, sắc mặt trang nhã nhưng vô cùng âm độc.

Dương tiên sinh?

Lý Vân Tiêu chấn động, bộ dáng đúng là Dương tiên sinh, ngay cả cảm giác đều nhất trí, bất đồng duy nhất chính là tên này cường đại hơn Dương tiên sinh.

Ánh mắt nam tử kia ngưng tụ, lập tức nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, lạnh giọng nói:

Ngươi đã gặp ta?

Lý Vân Tiêu gật đầu nói:

Giống như đúc, xem ra hơn phân nửa là ngoại hóa thân của ngươi.

Mọi người đều kinh hãi, lộ ra thần thái kinh hãi.

Thân ngoại hóa thân chính là thần thông trong truyền thuyết, căn bản không tin tưởng có thể tồn tại trên thế gian.

Nam tử lạnh lùng nói:

Người nọ bây giờ đang ở đâu?

Lý Vân Tiêu nói:

Bị ta đánh còn lại một giọt máu huyết, phá không trốn đi rồi.

Cái gì? Dám đánh thân ngoại hóa thân của bổn tọa, chết!

Nam tử kia giận dữ quát một tiếng, vung tay lên, lập tức một đám mây đỏ hiện ra, nó hóa thành quang nhận chém về phía Lý Vân Tiêu.

Chết con em ngươi, ngươi cho rằng mình là ai?

Lý Vân Tiêu xùy cười một tiếng, giơ tay lên sinh ra một đám lôi quang, thiên chùy quay cuồng sinh ra phù văn màu vàng, trực tiếp lăng không nện xuống.

Ầm ầm!

Lôi quang tản ra, vô số tinh hoàn xuất hiện đánh thẳng vào quang nhận kia, nhanh chóng tiêu diệt quang nhận đánh tới.

Sắc mặt nam tử Yêu tộc trầm xuống, phát hiện lôi đình của đối phương vừa vặn khắc chế huyết ảnh thuật của mình, không dám lại tự tiện lộn xộn, nói ra:

Giọt máu kia trốn đi hướng nào?

Lý Vân Tiêu nói:

Nếu như ta biết rõ, hắn có thể trốn sao?

Nam tử trầm tư một hồi, giọt máu bỏ chạy đúng là khó nắm bắt, lúc này hừ một tiếng không nói nữa.

Dương tiên sinh vốn là một đám thân ngoại hóa thân của hắn, mang đi một bộ phận lực lượng, trải qua thời gian dài dằng dặc từ trong khe hở phong ấn chạy ra bên ngoài.

Nhưng mà thời điểm đám thân ngoại hóa thân chui ra bị lực lượng phong ấn ảnh hưởng, lúc này đản sinh ra linh trí của bản thân, hơn nữa che dấu sâu đậm, cũng không bị chính mình phát hiện.

Thẳng tới khi ra khỏi phong ấn lúc này mới bộc lộ ra, gạt bỏ thần thức của mình, trực tiếp chiếm cứ thân thể đó.

Làm cho nam tử thập phần phiền muộn là, thân thể kia chính là giọt máu của hắn ngưng tụ thành, mang đi bộ phận lực lượng, phải thu hồi.

Hoang thấy nam tử vừa xuất hiện đã bị Lý Vân Tiêu ngăn chặn, trên mặt mang theo thần sắc nghi hoặc, nói:

Thương yêu bộ Mạch đại nhân?

Nam tử nói:

Đúng là bổn tọa.

Từ yêu khí không ngừng bốc lên cao, phía sau hắn có không ít Yêu tộc tồn tại, đều thập phần cường đại, trong khoảnh khắc đã xuất hiện hơn ngàn yêu tộc, nhìn giống như thiên binh thiên tướng, đứng trên trời cao, khí thế lẫm liệt.

Ánh mắt Hoang sáng lên, tuy thực lực của Mạch không được, thấp hơn xa hắn dự tính, nhưng xuất hiện ngàn tên Yêu tộc không ai không phải cấp bậc Võ Đế cường đại, làm cho máu huyết của hắn sôi trào.

Ha ha, Mạch tiên sinh vất vả! Có một đám tộc nhân cường đại, bổn tộc lo gì không thể phục hưng ah!

Hoang vui vẻ, hắn cười hắc hắc.

Mạch cười nhạt một tiếng, nói:

Có thể thoát khỏi phong ấn ra ngoài, bệ hạ hao tâm tổn trí.

Hoang gật đầu nói:

Có lẽ, hiện tại chuyện cấp bách chính là bắt lấy phản đồ Thương lại, sau đó lại tiêu diệt những người này.

Từ nói:

Ngô hoàng bệ hạ lời ấy sai rồi, hẳn là trước diệt Nhân tộc, sau đó thương nghị chuyện của bổn tộc a? Nếu như ba phương chúng ta khai chiến, sợ rằng sẽ rung chuyển lớn nhất của Yêu tộc suốt mấy ngàn năm qua đấy.

Hoang đong đưa ngón tay, mỉa mai nói:

Đại tế tự ngươi sai rồi, không phải ba phương, mà là song phương. Chỉ tiện sát phản đồ mà thôi, tại sao rung chuyển! Thương, ta cho ngươi cơ hội đầu hàng, dù sao ngươi cũng là nhân tài khó có được.

Thương nói:

Cảm ơn ngươi, đã như vầy, ta sẽ cho ngươi một cơ hội.

Ha ha, tính chết!

Sát cơ hiện ra trong mắt Hoang, mỉa mai nói:

Đã như vầy, bổn tọa cũng không khách khí! Mạch tiên sinh, làm phiền ngươi, trận chiến này qua đi, ngươi chính là Yêu tộc đại tế tự.

Mạch gật gật đầu, vung tay lên, Yêu tộc sau lưng lập tức sát khí rung trời, từ trong đám mây lao ra, khí thế kinh người.

Hơn một ngàn đại yêu bao phủ đám Hoang vào giữa.

Nội tâm Hoang chấn động, cả kinh tức giận:

Mạch tiên sinh, cái này là ý gì?

Võ giả nhân tộc cũng ngạc nhiên, lập tức như có điều suy nghĩ, dường như đoán được cái gì.

Mạch đưa tay lên sờ cằm, cười quái dị nói:

Ý gì? Tự nhiên là tuân thủ ước định với Thương đại nhân, liên thủ bắt ngươi lại.

Cái gì?

Hoang và đám Yêu tộc chung quanh sợ hãi, có chút không kịp phản ứng.

Thần sắc Thương vẫn không biến hóa, lạnh nhạt nói:

Chẳng lẽ chỉ có ngươi có thể câu thông Mạch tiên sinh, ta không thể sao?

Hoang lạnh giọng nói:

Mạch, chẳng lẽ bí pháp ký sinh chi thuật của ta ngươi không muốn học sao?

Trong mắt Mạch hiện ra bộ dáng đáng tiếc, thở dài:

Dĩ nhiên muốn học, nhưng mà khách quan mà nói, Thương đại nhân cho ta tìm hiểu quy tắc Hồn Thiên Nghi càng hấp dẫn hơn đấy.

Hoang cười lạnh nói:

Quy tắc trong Hồn Thiên Nghi? Chê cười! Cho dù là Thương cũng chưa hẳn hiểu thấu, đây chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, ngươi cũng tin?

Mạch nói:

Ngày hôm nay không được, đã không có cường giả Thần cảnh, mặc dù là trăng trong nước cũng phải đi kiếm một chút, còn tốt hơn so với ao tù nước đọng, không có cái gì tốt. Còn nữa, từ nhỏ mụ mụ của ta bảo ta rằng, phải tìm quả hồng mềm mà bóp, đầu nhập vào Thương đại nhân phần thắng dường như lớn hơn đấy.

Đáng chết!

Hoang tức giận:

Phản đồ, các ngươi đều là phản đồ! Uổng công bổn hoàng tốn tâm tư thả các ngươi ra, hôm nay ngươi có thể làm ra chuyện phản ta, tương lai tất nhiên cũng sẽ phản Thương, ngươi cho rằng Thương có thể lưu được ngươi sao?

Mạch cười nói:

Làm phản? Nói như ta đã đầu nhập vào ngươi vậy, về phần loại châm ròi ly gián cấp thấp này, hữu dụng sao?

Thương nói:

Mạch tiên sinh, làm tốt lắm.

Ánh mắt của hắn nhìn qua phía người Thánh Vực, nói:

Hôm nay chính là chuyện trong tộc ta, tuy ý đồ các vị bất thiện, nhưng ta không muốn làm khó dễ các ngươi, nếu như muốn đi, hiện tại có thể rời đi. Nhưng mà…

Trong mắt của hắn hàn khí lập loè, lạnh lùng nói:

Lý Vân Tiêu không thể đi!

Đổ mồ hôi, không phải chứ?

Lý Vân Tiêu mò xuống cái trán đổ mồ hôi, nói:

Thương tiên sinh, chuyện Yêu tộc các ngươi đang thương nghị, ta người ngoài không nên tham dự, hãy để cho ta đi thôi.

Thương dường như ý chí đã quyết, mặc kệ hắn, mà là nhìn về phía Hắc Vũ Hộ, nói:

Thánh Vực chấp chính tư đại nhân, đi hay lưu ngươi lên tiếng đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.