Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2917: Chương 2917: Cuộc chiến phong ấn (15)




Ngọc cốt đao sinh ra đao mang, một đạo sát khí lăng lệ sinh ra.

Lý Vân Tiêu không dám khinh thường, lực lượng trảm kích rất mạnh, nếu bị chém trúng, cho dù thần thể mở bảy huyệt môn cường hãn, thân thể của hắn cũng trọng thương.

Trảm Yêu!

Kiếm vừa rời tay, một đạo kiếm quyết chém thẳng lên trời cao, hàn quang lạnh lẽo nghênh tiếp công kích trước mặt.

Ầm ầm!

Hai lực lượng trảm kích chém thẳng vào đao uy, long uy mênh mông và kiếm ý không ngừng đánh thẳng tới trước, chúng không ngừng thôn phệ lẫn nhau.

Trong kiếm ý khôn cùng, tâm diễm sinh ra nhiều hơn, nó nổ tung trên không trung rồi sau đó thiêu đốt toàn bộ long uy.

Cái gì? Cái này… Đây là kiếm gì…

Mạch tiên sinh dường như há hốc mồm, một kiếm này rõ ràng thế lực ngang nhau, làm cho hắn khó có thể tiếp nhận.

Kỳ thật nghiêm chỉnh mà nói là hắn lâm vào hạ phong, nhưng kết quả này hắn cảm thấy không thể nào, cũng không muốn tiếp nhận, cho nên tự động loại bỏ, xem như thế lực ngang nhau.

Nội tâm Lý Vân Tiêu cũng khiếp sợ, người có thể ngăn cản kiếm quyết của hắn không nhiều, còn đối phương thuần túy dựa vào lực lượng của ngọc cốt mà thôi.

Cốt Lân Song Nhận này rất thú vị, bản thiêu gia muốn chơi đùa một hai.

Lý Vân Tiêu cười hắc hắc, liền xông lên, trên người mang theo lôi đình.

Mạch tiên sinh giận dữ, dường như cảm thấy bị vũ nhục, cốt đao trong tay hất lên đâm thẳng về phía trước, nó tỏa ra kim quang sáng ngời.

Đ-A-N-G…G!

Lý Vân Tiêu đưa kiếm lên đón đỡ, lập tức đánh bay dao găm bay ra xa xa, nhưng xiềng xích này dường như có thể dài vô hạn, dao găm đảo vòng quanh không trung sau đó quấn lại.

Đ-A-N-G…G!

Lý Vân Tiêu chém ra một kiếm, kim quang sáng ngời, dao găm bị đánh bay ra ngoài, cũng không có dựa theo quỹ tích vận chuyển ban đầu, mà là không ngừng uốn lượn bay đi xa xa.

Lý Vân Tiêu nhướng mày, lập tức phát hiện không đúng, xiềng xích không ngừng ngưng tụ quanh thân, lập tức vây khốn hắn.

Nguyệt đồng đưa mắt nhìn qua, trên xiềng xích có khắc vô số phù văn thật nhỏ, tất cả đều có lực lượng quấn quanh, nó giống như dòng suối nhỏ đảo qua các nơi.

Có thể khẳng định người chế tạo cốt đao này tất nhiên đã nhìn thấy giới lực chi tỏa, pháp tắc chi liên!

Kiếm Thương Trảm Hồng chém ra lần nữa, hỏa diễm và kiếm khí sáng ngời, vậy mà không hề có sơ hở, tùy tiện hội tụ kiếm khí một chút rồi chém xuống.

Ngươi cho rằng ta sẽ cho ngươi như nguyện sao?

Huyết quang lóe lên, Mạch tiên sinh xuất hiện trước mặt hắn, cầm cốt đao chém xuống.

Xiềng xích rung động ầm ầm.

Nguyệt đồng ngưng mắt nhìn, hắn thấy trên xiềng xích có không ít phù văn đang vận chuyển, lực lượng hội tụ từ các nơi rót vào trong dây xích.

Bành!

Hai kiện binh khí va chạm với nhau, đao quang kiếm ảnh chói mắt bao phủ thân ảnh hai người.

Lý Vân Tiêu cảm thấy bàn tay trầm xuống, giống như ngàn vạn đầu cự long nối liền thân kiếm, có thể đè sập hắn.

Vẻ mặt Mạch tiên sinh tà ác, muốn dán lên mặt Lý Vân Tiêu, nhe răng cười nói:

Cảm giác bị long khí áp chế rất không xong đúng không?

Lý Vân Tiêu hừ một tiếng, đồng tử của hắn hóa thành màu đỏ, mắt sáng như sao, tinh thần lực bùng phát ra ngoài.

Thiên Thiếu!

Hai mắt của hắn ngưng tụ lực lượng, tất cả hóa không, ngàn vạn long uy tiêu tán trước ánh mắt của hắn.

Cái gì?

Mạch tiên sinh cả kinh, không chỉ long uy trôi qua rất nhiều, hơn nữa trên trường kiếm quỷ dị có từng đóa hoa sen tỏa sáng, hoa sen nở rộ có màu trắng và bị hỏa diễm thiêu đốt, hắn cảm giác nó cực kỳ nguy hiểm.

Sắc mặt Mạch tiên sinh trầm xuống, một tay bấm niệm pháp quyết.

Long lân màu vàng bay xuống chém vào đầu Lý Vân Tiêu!

Hừ!

Lý Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, tay trái bấm niệm pháp quyết, lập tức hóa ra ba đầu sáu tay, hai tay sau lưng chắp trước ngực, càng kẹp long lân vào lòng bàn tay.

Cái gì?

Mạch tiên sinh hoảng hốt, hắn cả kinh cảm thấy nguy hiểm, lực lượng trên ngọc cốt đao trôi qua quá nhanh, sắp không thể áp chế thanh kiếm của Lý Vân Tiêu

Hắn rút đao trở về, thân thể hóa thành huyết vụ bay đi xa xa.

Hiện tại muốn đi? Vì sao trước đó còn cố làm gì?

Một giọng nói mỉa mai vang lên, sau đó bảy đóa hoa sen xếp thành hàng trên không trung, đuổi theo huyết quang và nổ tung.

Ầm ầm!

Lực lượng hỏa diễm cuồng bạo trực tiếp chém ra xa mấy trăm trượng, huyết ảnh lập tức bị nuốt vào trong bụng.

Phanh!

Sau lưng hai tay cũng ra sức chấn động, đem lòng bàn tay long lân nhận chấn khai.

Lý Vân Tiêu thu hồi pháp tướng kim thân, bước ra khỏi tinh vân xiềng xích.

Bên ngoài hơn mười trượng, Mạch tiên sinh biến hóa bản thể, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên bị thương dưới kiếm ca.

Hắn vừa biến trở về, liền không thể chờ đợi được cầm ngọc cốt đao ngăn ở trước ngực, tay trái không ngừng đánh ấn quyết vào trong đó.

Vô số lưu quang bay vào trong xiềng xích, cả bầu trời rung động lắc lư.

Bước chân của Lý Vân Tiêu đột nhiên dừng lại, cảm xúc sợ hãi không ngừng lan tràn toàn thân, mồ hôi lạnh chảy xuống thật khó hiểu, dường như đang bị dã thú nhìn chằm chằm vào, rất không tự nhiên.

Sau lưng có tiếng dây xích xôn xao vang lên không tự nhiên, thập phần êm tai, hắn khong có tâm tư thưởng thức, chậm rãi quay đầu lại.

Chỉ thấy những xiềng xích tại kia ngưng hình trên bầu trời, hóa thành hình rồng cực lớn, nó đang cúi đầu xuống, ánh mắt sáng ngời có thần, nhìn ra được nó rất đắc ý.

Cái này…

Lý Vân Tiêu ăn cả kinh, xích sắt hóa rồng trông rất sống động, thật sự giống như chân long vượt qua thời không gian nhìn hắn.

Ha ha, có thể bức ta sử dụng chiêu này, cho dù ngươi chết cũng vinh quang!

Mạch tiên sinh cười như điên, ngọc cốt đao chém tới phía trước, quát:

Nộ Long Phá!

Long ảnh run lên bần bật, vô số xiềng xích không ngừng lưu chuyển theo long thân, nguyệt đồng của Lý Vân Tiêu không thể làm xiềng xích chấn động, đây là kiện huyền khí không có sơ hở.

Hơn nữa ngưng tụ thành long hình xong, khí tức của nó ngưng tụ thành một thể.

Tiếng long ngâm vang vọng cao vút, lập tức kinh động tất cả võ giả, chiêu thức dần chậm lại, không nhịn được đưa mắt nhìn qua.

Mạch tiên sinh cười dữ tợn, nói:

Uy lực Nộ Long Phá vượt qua một kích của Chân Linh, ta sẽ nhìn ngươi tan thành mây khói như thế nào!

Chân Linh? Ngươi xác định?

Lý Vân Tiêu dưới áp bách của long uy tuy khó vận chuyển nguyên lực, nhưng cũng không bối rối, mà là cười lạnh, nói:

Ếch ngồi đáy giếng nên có giác ngộ câm miệng đi, không nên làm trò cười cho người trong nghề.

Hắn giơ tay lên, một đám hào quang bay lên, hóa thành hào quang năm màu, hóa thành ngọn núi bay thẳng qua cự long kia.

Đó là…

Mạch tiên sinh nhe răng cười lớn, kinh ngạc nhìn qua đâu suất thiên phong, nhíu mày quan sát.

Ngọn núi kia cho hắn cảm giác phi thường không tốt, nó giống như Ngũ Hà Sơn vậy, vận luật đại địa rất cường đại tỏa ra, rung động nhân tâm.

Mặc dù biết rõ ngọn núi kia bất phàm, nhưng hắn không cho rằng nó có thể ngăn cản Nộ Long Phá, hắn chờ Lý Vân Tiêu trọng thương thì xông lên bầm thây hắn ra.

Huyền Hoa nuốt nước bọt, cả kinh nói:

Là ngọn núi kia. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.