Ha ha ha!
“Lạc Vân Thường” cười ha hả, đặt tay xuống, nhìn qua Lý Vân Tiêu mặt không chút máu, khẽ nói:
Coi như ngươi còn có chút lương tâm.
Lý Vân Tiêu: “…”
“Lạc Vân Thường” hừ lạnh nói:
Tiểu tình lang thiên tư đúng là dọa người, chỉ nhìn một cái có thể mô phỏng như thật. Nhưng việc này tin hay không là do tiểu bạc phơ quyết định. Tóm lại bổn cô nương chết thì Phạm Yêu Thánh Công vĩnh viễn chôn vùi trần thế, có lẽ mấy chục vạn năm sau xuất hiện cũng không chừng.
Lý Vân Tiêu thấy nàng nói như vậy, nếu không phải tượng thánh trong tay của hắn, sợ là mình cũng sẽ tin là thật. Hắn phiền muộn hừ lạnh một tiếng, chính mình lại không thể lấy tượng thánh ra, xem Mạch rất bức thiết với tượng thành, không nên rước họa vào thân.
Hơn nữa hắn nhất sợ chính là bức Cố Thanh Thanh tới đường cùng, nói không chừng thật vặn đầu Lạc Vân Thường xuống.
Mạch dường như có quyết định, nói:
Tốt, chỉ cần có một tia khả năng đạt được Phạm Yêu Thánh Công, bổn tọa sẽ giữ ngươi lại, nhưng nếu ngươi gạt ta, chờ đợi ngươi cũng không phải chỉ là hút máu đơn giản như vậy.
Trong mắt hắn có hàn quang lóe lên, xiềng xích xuất hiện chung quanh, kết thành trận pháp.
“Lạc Vân Thường” cả kinh, nói:
Tiểu bạc phơ ngươi có ý gì?
Mạch cười lạnh nói:
Bổn tọa đã lưu ngươi một mạng, tự nhiên cũng phải đề phòng một chút, làm sao có thể cho ngươi tự do.
Thần sắc “Lạc Vân Thường” cả kinh, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, tùy ý xiềng xích quấn quanh người, sau đó hóa thành đạo trận trói quanh người nàng.
Lý Vân Tiêu ngưng mắt nhìn, giờ phút này trên người Lạc Vân Thường sinh ra mấy đạo phù văn màu bạc, nó hoàn toàn giống pháp tắc chi liên.
“Lạc Vân Thường” cũng cảm thấy không đơn giản, sắc mặt rốt cục bắt đầu khó coi.
Mạch nhe răng cười nói:
Ngươi rất thông minh, nếu vừa rồi phản kháng, kết cục rất thê thảm, hiện tại trung thực đi thôi.
“Lạc Vân Thường” xoay người, u oán trừng Lý Vân Tiêu, nói:
Nam nhân vô dụng, trơ mắt nhìn tình nhân của mình bị bắt, đệ tử này của ta mắt mù rồi.
Lý Vân Tiêu: “…”
Hắn dùng tay gõ gõ trán, nói:
Ta cứu ngươi, nhưng ngươi phải rời khỏi thân thể Vân Thường.
“Lạc Vân Thường” lắc đầu nói:
Như vậy sao được, thân thể này đã dung hợp Thải Hồng Thạch và Huyết Thần Châu, ta sao cam lòng chứ.
Lý Vân Tiêu vung vẫy tay từ biệt, nói:
Vậy thì gặp lại, đi theo Mạch đại nhân một đường bình an.
“Lạc Vân Thường” dường như không khẩn trương, cười mắng:
Không có lương tâm, lần chia tay này là vĩnh biệt đấy.
Nội tâm Lý Vân Tiêu run lên, hai tay nắm chặt lại.
“Lạc Vân Thường” giống như nhìn thấu tâm tư của hắn, nghiêng đầu cười nói:
Như thế nào, còn do dự sao? Bây giờ có thể cứu ta cũng chỉ có ngươi.
Lý Vân Tiêu nói:
Mạch đại nhân chính là đăng phong tạo cực, ta cứu ngươi còn không phải muốn chết?
“Lạc Vân Thường” khẽ gắt một tiếng, nói:
Thiệt thòi ngươi còn là nam nhân, anh hùng cứu mỹ nhân, chết là hết! Ngươi chết, đệ tử này của ta rất cảm động.
Lý Vân Tiêu im lặng, gặp gỡ một sát tinh như vậy, có cảm giác tâm lực hao tổ quá độ, không biết làm sao mới có thể cứu Lạc Vân Thường, hắn nói:
Ta lại hỏi ngươi, cung chủ Thần Tiêu Cung đang ở đâu?
Ánh mắt “Lạc Vân Thường” đảo một vòng, cười khanh khách nói:
Không thể ngờ ngươi là hạt giống đa tình, con gái tốt của Thần Tiêu Cung đều bị ngươi thu cả! Nhưng mà Khúc Hồng Nhan đúng là khuynh quốc khuynh thành, cho dù là bổn cô nương gặp cũng có chút động tâm, huống chi ngươi là nam nhân. Chỉ cần ngươi cứu ta, ta sẽ cho ngươi biết Khúc Hồng Nhan ở đâu.
Tốt, thành giao!
Lý Vân Tiêu không chờ nàng đổi ý, liền đáp ứng, chém một kiếm vào Mạch.
Cho dù hắn như thế nào cũng không để Mạch mang “Lạc Vân Thường” đi, dong dài lâu như vậy chỉ là vì bàn điều kiện, có thể biế tung tích Khúc Hồng Nhan đã là thu hoạch không nhỏ.
Hơn nữa chỉ cần cứu Hồng Nhan ra, sẽ có biện pháp áp chế Cố Thanh Thanh.
Mạch nghe hai người lải nhải dong dài, đã sớm không kiên nhẫn, đang muốn thúc giục, lại không nghĩ tới chờ được một kiếm chém qua.
Hắc hắc, anh hùng cứu mỹ nhân? Thật sự là ngu ngốc tới cực điểm! Cũng tốt, dù sao sớm muộn cũng giết ngươi, hiện tại giải quyết ngươi cũng chỉ chậm một chút thôi.
Dường như tôn nghiêm cường giả bị khiêu khích, Mạch mỉa mai cười một tiếng, trong mắt mang theo sát cơ, ngọc cốt đao giơ lên.
“Phanh!”
Hai kiện binh khí chạm vào nhau, không gian chấn động mãnh liệt.
“Lạc Vân Thường” cũng sững sờ một chút, không thể ngờ đối phương sắc bén như vậy, tuyệt không dây dưa dài dòng, trong mắt mang theo vẻ tán thưởng.
Chết!
Mạch quát một tiếng, cốt ngọc đao chém thẳng vào Kiếm Thương Trảm Hồng, đao khí khủng bố đánh Lý Vân Tiêu và kiếm bay ra sau.
Dưới đao huyễn hóa ra hình rồng, hét lớn đuổi theo mau.
Lực lượng thật biến thái.
Trong lòng Lý Vân Tiêu kinh hãi không thôi, hắn đã giao thủ qua nhiều cường giả, có thể vững vàng chống lại người trước mặt cũng chỉ có Quỷ Vương ở thành Hồng Nguyệt, đệ nhất Võ Đế Ngạo Trường Không, quốc chủ Tuyết quốc Phong Yếu Ly.
Sợ rằng Tiểu Hồng và Lăng Bạch Y cũng còn kém một chút.
Tinh tuyền bạo!
Trong lúc nguy cấp, hắn lập tức thi triển ra chiêu thức của Ma Chủ, hắn rót lực lượng vào trong huyền khí, huyền khí nổ tung.
Ồ?
Hai âm thanh kinh ngạc vang lên, một là từ Mạch, một là từ “Lạc Vân Thường” .
Ầm ầm!
Lực lượng màu vàng nổ tung phóng ra bốn phương tám hướng, thân ảnh Mạch xuất hiện cách đó mấy trượng, không thể tiến lên.
Lý Vân Tiêu đánh ra một chiêu này cũng không dám dừng lại, trực tiếp hóa thành lôi đình lóe lên rồi biến mất tại chỗ.
Sau một khắc liền xuất hiện bên cạnh “Lạc Vân Thường”, bắt lấy nàng, quát:
Đi!
Thân ảnh hai người lóe lên cách đó mười trượng, liền một dòng máu tươi kinh khủng bay đến, cả động thiên biến thành biển máu, trong không gian có huyết linh cao mười trượng hiện ra, một tay đập vào hai người.
“Lạc Vân Thường” nói:
Ngươi chắc chắn có thể biện pháp cởi bỏ phong ấn trên người ta, chỉ cần ta có thể hành động tự do, liền có thể bằng vào lực lượng không gian nơi này mang ngươi ra ngoài, nếu không không có phần thắng.
Nàng trước kia có thể quần nhau với Mạch là nhờ vào quy tắc trong động thiên, tuy thực lực kém không nhỏ, Mạch vẫn không làm gì được nàng, cho đến khi Lý Vân Tiêu ra tay, Mạch mới có thể bố trí Long khóa tinh không đại trận.
Ngươi đừng gây phiền cho ta.
Lý Vân Tiêu đẩy “Lạc Vân Thường” ra, ma vân hiện ra đầy trời, ngưng ra Chân Ma pháp tướng, đỉnh thiên lập địa, quan sát biển máu!
“Lạc Vân Thường” ăn cả kinh, sợ hãi nói:
Cái này…
Nội tâm của nàng vô cùng khiếp sợ, tiểu tử này rốt cuộc là người phương nào, vì sao mang nhiều công pháp tuyệt thế như vậy, nhưng lại có được Nghê Hồng Kiếm, còn có rất nhiều ma công thần thông.
Chân Ma pháp tướng đứng ngạo nghễ trời cao, sáu tay bấm niệm pháp quyết.
Từng đạo tinh hoàn không ngừng bay quanh trời cao.
Toàn thân Lý Vân Tiêu bị ma khí bao phủ, hai đồng tử biến thành màu đen.
Lục đạo ma binh!
Hắn quát một tiếng, Chân Ma cự linh pháp tướng ngưng trọng, một tay đưa vào tinh hoàn, cả pháp thân đều tùy run rẩy theo, sáu tay của Lý Vân Tiêu bấm niệm pháp quyết cũng run rẩy lợi hại, hào quang ba màu lưu chuyển bất định.