Thương Ngô Khung nói:
Trước rời khỏi nơi này rồi nói sau.
Đại đao xoay tròn trước người, một tay đánh ra mấy đạo ấn quyết, vô số lực lượng dũng mãnh rót vào trong đao, từng đạo thú ảnh gầm thét dữ dội, quấn lên người, bách thú lao nhanh.
Lực lượng không ngừng tăng lên, trong phạm vi mấy trượng chung quanh, thế giới chi lực bị đao mang đanh tan, không ngừng phá không lao đi.
Ti Đình Ngữ bay lên cao, trực tiếp nhảy lên luân hồi đại chuyển bàn, vô số phù văn bay lên.
Sắc mặt bình tĩnh như nước của Thương biến thành hơi xúc động xuống, mở mắt ra, nói:
Muốn đi? Xem ra ta vận dụng Hồn Thiên Nghi vẫn còn khuyết điểm nhỏ.
Ấn quyết biến đổi, lập tức hai sừng trên trán tỏa ra hào quang bạc và vàng, hai tay đặt trước người.
Hai đạo hào quang biến thành màu đen trắng, giống như thái cực không ngừng xoay tròn trên không trung, thần thông trấn áp bầu trời, trực tiếp bao phủ hai người vào bên trong.
Cố Thanh Thanh cả kinh nói:
Họa Đấu nhất tộc, Thái Cực Phong Thiên Ấn!
Lý Vân Tiêu nhớ tới Phong Yếu Ly, trong không gian của mình còn phong ấn một tàn hồn của Họa Đấu, tên kia đoán chừng sẽ không bỏ qua cho mình.
Thái Cực Phong Thiên Ấn vừa ra, Thương Ngô Khung và Ti Đình Ngữ hai người phá không bay đi bị áp chế.
Sắc mặt Ti Đình Ngữ biến hóa, nhưng lập tức trấn định lại, nói:
Ấn này vừa ra, mặc dù là ngươi cũng bị áp chế, dùng làm gì? Một chiêu gân gà mà thôi.
Thương cười lạnh, nói:
Vậy sao? Xem ra các ngươi hiểu về Họa Đấu nhất tộc còn dừng lại ở vài vạn năm trước, thật đáng buồn mà!
Hồn Thiên Nghi hóa thành bộ dáng tiểu cầu, dung nhập vào mi tâm của hắn, không ngừng xoay tròn.
Thương bình tĩnh hét lớn một tiếng, thiên địa không ngừng bộc phát hào quang mãnh liệt, yêu khí chưa từng xuất hiện trên người hắn bộc phát mãnh liệt.
Cái gì?
Thương Ngô Khung và Ti Đình Ngữ đều chấn động, nhìn nhau, đều nhìn thấy kinh hãi trong mắt đối phương.
Tiếng cười của Thương sâm lãnh, không ngừng tiến lên.
Hắn cố ý thả chậm bước chân, mỗi khi tiến lên yêu lực cuồn cuộn, trực tiếp chấn động nội phủ đối phương, ngũ tạng lục phủ nhộn nhạo dữ dội.
Thật mạnh! Dưới Phong Thiên Ấn, thực lực của hắn không giảm đi, làm sao làm được?
Mạch kinh hãi, trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc.
Thiên chi đạo, hữu dư giả tổn chi, bất túc giả bổ chi, cao giả ức chi, hạ giả cử chi. (*Đạo trời là bớt cái dư để thêm cái không đủ, thừa thì bớt đi, không đủ thì bù vào, cao thì ép xuống, thấp thì nâng lên)
Ý chỉ điểm nào chưa đủ ông trời sẽ đền bù tổn thất thêm vào, cường đại thì ông trời sẽ áp xuống.
Cũng như Họa Đấu tộc thi triển Phong Thiên Ấn, trực tiếp phong ấn vạn pháp quy tắc, chư Thiên thần thông, quá mức làm trái thiên đạo, nếu như thi triển Phong Thiên Ấn sẽ bị Phong Thiên Ấn trấn áp lực lượng bản thân, xem như thiên đạo cân đối.
Nhưng giờ phút này Thương sau khi thi triển Phong Thiên Ấn, thực lực bản thân không bị phong ấn, cân đối của thiên đạo bị đánh vỡ, trong thiên địa còn ai là đối thủ của hắn đây?
Lý Vân Tiêu cũng lâm vào trầm tư, chiêu thần thông này không chỉ bị Thương đột phá, cho dù là Phong Yếu Ly cũng đột phá, nếu không tìm được pháp môn phá giải, chỉ sợ nguy hiểm tới nơi rồi..
Hắn cẩn thận quan sát, hắn nhìn qua hai chấp chính tư của Thánh Vực làm sao đột phá trói buộc.
Giờ phút này Hắc Vũ Hộ và Huyền Hoa ốc còn không mang nổi mình ốc, căn bản không thể phân tâm chú ý.
Thương Ngô Khung vội la lên:
Ti Đình Ngữ đại nhân, có phương pháp phá giải hay không?
Sắc mặt Ti Đình Ngữ lạnh như băng, trong mắt mang theo rung động không nhỏ, hiển nhiên cũng vô cùng lo lắng, nói:
Nếu ta có thể hoàn toàn nắm giữ luân hồi đại chuyển bàn thì cố gắng cũng có thể phá, nhưng mà thời gian quá ngắn, quá nhiều áo nghĩa không nắm được.
Sắc mặt Thương Ngô Khung trầm xuống, đưa mắt quan sát chiến trường, tuy mặt ngoài nhìn như giết khó phân thắng bại, nhưng trên thực tế là nhân tộc yếu thế, căn bản không thể xuất cường giả ra cứu trợ, cho dù có người đi tới cứu, nhưng trước mặt Thương ai có thể cứu người chứ?.
Thương Ngô Khung lo lắng nói:
Vậy làm sao cho phải?
Thương tiến lên từng bước, khí thế mạnh mẽ, tâm huyết của bọn họ quay cuồng, nếu không có cưỡng ép áp chế đã sớm thổ huyết rồi.
Ti Đình Ngữ cắn răng nói:
Có thể tranh thủ cho ta mười hô hấp hay không, ta tận lực kích phát bí thuật trên luân hồi đại chuyển bàn này, dựa vào khí lực phá giải phong ấn, mặc dù thất bại, chúng ta cũng có được tự do hạn chế.
Mười hô hấp sao? Ha ha, chê cười, giờ phút này hai người các ngươi không chỉ bị phong ấn nguyên lực, mặc dù là huyền khí cũng bị áp chế, cho dù một hô hấp cũng không được.
Thương cười to lên, khí phách bị áp chế mấy vạn năm qua hiển lộ không nghi ngờ.
Từ khi hắn thức tỉnh tới nay, chưa bao giờ có một ngày thích thích thoải mái như hiện tại.
Thân ảnh lóe lên, liền trực tiếp xuất hiện trước mặt Thương Ngô Khung, trào phúng đánh ra một chưởng, đánh xuống như đập con ruồi, hoàn toàn là bộ dáng thượng vị giả miệt thị.
Sắc mặt Thương Ngô Khung trắng bệch, trong mắt có tinh quang lóe lên, hét lớn một tiếng, kim quang hiện ra trước người, hóa ra vô số phù văn màu vàng, không ngừng xoay tròn.
Thương cả kinh, có thể trực tiếp thi triển thần thông dưới Phong Thiên Ấn, đối phương không còn lực lượng mới đúng.
Ti Đình Ngữ cũng ăn cả kinh, lập tức đại hỉ, quát một tiếng, hai tay nhanh chóng kết ấn đánh vào luân hồi đại chuyển bàn.
Từng âm thanh áo nghĩa khó hiểu không ngừng bay ra ngoài, giống như cánh cửa địa ngục bị mở ra.
Hào quang màu xanh không ngừng phun ra nuốt vào trên đại chuyển bàn, kháng cự lực lượng phong ấn.
Lý Vân Tiêu chấn động, hắn nhìn thấy chung quanh luân hồi đại chuyển bàn có từng bóng người hiện ra, chính là ba mươi ba công tào.
Ồ, huyền khí này là…
Cố Thanh Thanh cũng kinh hãi không thôi, bộ dáng kinh hãi, nói:
Tiểu luân chuyển tam tương hóa sinh luân hồi đại chuyển bàn! Ta đang nằm mơ sao?
Lý Vân Tiêu cả kinh nói:
Ngươi cũng nhận ra vật ấy?
Cố Thanh Thanh sau khi kinh ngạc ngắn ngủi, phục hồi tinh thần lại, khẽ nói:
Thời điểm bổn cô nương nghiên cứu không biết gia gia của ngươi đang chơi bùn ở đâu đấy! Có lẽ thánh khí trong thiên địa còn nhiều hơn suy nghĩ của các ngươi đấy. Luân hồi đại chuyển bàn ngưng tụ ra một tia lực lượng luân hồi, vượt ra ngoài tam giới, không trong ngũ hành, khó trách Phong Thiên Ấn của Họa Đấu tộc không thể phong ấn nó.
Thế nhưng mà. . .
Cố Thanh Thanh hồ nghi nhìn qua, nói:
Là vật trong tay lão nhân kia cũng có thể chống lại phong ấn. Dường như có chút ấn tượng, nhìn thấy ở đâu rồi, nhất thời không nhớ được.
Vật trong tay Thương Ngô Khung sinh ra phù văn màu vàng đầy trời, thoáng nhanh chóng ngưng tụ thành ma ha cổ tự, lại có ba đạo ánh sao vọt lên, hóa thành nhật, nguyệt, tinh.
Thương dưới áp chế này hành động trở nên cực kỳ chậm chạp, giống như không ngừng co rút lại.
Lý Vân Tiêu nói:
Đó là trụ quang bàn.
Trụ quang bàn? ! Đúng là vật ấy!