Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2910: Chương 2910: Cuộc chiến phong ấn (8)




Vi Thanh khinh thường cười nhạo nói:

Luôn luôn có một ngày? Sự thất bại ấy cũng chỉ có thể dùng tự kỷ tinh thần an ủi bản thân, mấy ngàn năm sau ta quản làm gì? Nếu như hậu duệ nhân tộc vô năng như thế, ngày khác bị các ngươi tiêu diệt ta cũng không cảm thấy đáng tiếc. Thế giới này chính là vật cạnh thiên trạch (vật đua trời lựa), người thích ứng thì sinh tồn!

Hắn nói câu này Từ á khẩu không nói được gì, mở to mắt không biết phản bác thế nào, ngay cả Hắc Vũ Hộ cũng sửng sốt, tuy không muốn khai chiến, càng không muốn sinh ra xung đột hai tộc, lại không cách nào nói phục Vi Thanh, chỉ có thể nói nói:

Dù vậy, cũng không cần phải chém tận giết tuyệt a.

Vi Thanh không vui nói:

Hắc Vũ Hộ ngươi chính là người không quả quyết, lòng dạ đàn bà, chuyện hôm nay sẽ do ta chủ trì, ngươi đứng ở bên cạnh phối hợp là được, giết!

Hắn cường hoành ra lệnh một tiếng, làm thủ thế trảm thủ.

Sắc mặt Hắc Vũ Hộ đột biến, hiển nhiên đã tức giận, nhưng Vi Thanh từ trước tới nay bá đạo thành quen, nếu như mình tranh chấp với hắn, sợ là sẽ phá hư thế cục trước mắt, cũng chỉ nặng nề hừ nặng một tiếng, không cần phải nhiều lời nữa.

Các cường giả Thánh Vực không ngừng phóng thẳng về phía Yêu tộc, sát khí rung trời.

Yêu tộc tuy ít người nhưng đều là tồn tại cực kỳ cường hãn, tăng thêm một đám cửu giai yêu thú, song phương vừa va chạm chết tổn thương một đám lớn, trong nháy mắt hai bên không ai làm gì được ai.

Đặc biệt là Từ, dùng thực lưc siêu phàm nhập thánh chém giết người rất dễ dàng, ngân kiếm đi qua, máu tươi chảy dài.

Sắc mặt Hắc Vũ Hộ trầm xuống, hắn thuấn di tới, vận lực vào hai tay áo chế Từ, xu thế tan tác mới vãng hồi được.

Vi Thanh nhìn về phía xa xa, nói:

Huyền Hoa, Chân Vũ, hai vị tới đây vì chuyện phong ấn sao? Giờ này khắc này, hy vọng hai vị cũng có thể ra tay trợ trận, xuất một phần tâm lực cho đại kế ngàn năm của tộc ta.

Hai người nhíu mày, nhìn nhau, không biết làm thế nào cho phải, cảm giác không ra tay không được, mà ra tay cũng không xong!

Huyền Hoa hỏi:

Lý Vân Tiêu, ngươi thì sao?

Lý Vân Tiêu mỉm cười, nói:

Các vị đại nhân Thánh Vực thực lực vô cùng cường hoành, bây giờ đã chiếm cứ thượng phong, không cần ta ra tay. Nếu thời cuộc cải biến, ta sẽ không đứng ngoài quan sát đâu.

Đúng đúng đúng, chính là ý này, rất hợp với ta!

Huyền Hoa cười đùa nói:

Nếu thế cục nghịch chuyển, chúng ta sẽ không bó tay đứng ngoài quan sát, hiện tại mạo muội gia nhập vòng chiến, như vậy quá xem thường các vị đại nhân rồi.

Vi Thanh bực mình hừ một tiếng, ác ý nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, nhưng mà đối phương làm biểu lộ lớn chết không sợ nước sôi, làm cho hắn càng thêm phiền muộn không thôi, dứt khoát quay mặt đi không hề để ý tới, miễn cho ảnh hưởng tâm tính, tăng thêm thương thế.

Hắn lúc này nhìn qua đám người Bách Chiến Thắng, nói:

Các vị đại nhân phủ Thiên Nhạc, kính xin tận tâm tận lực.

Bách Chiến Thắng cũng không dám học Lý Vân Tiêu, vội vàng ôm quyền nói:

Nên, nên.

Người phủ Thiên Nhạc có liên can nên tự nhiên phải lao vào vòng chiến.

Nhưng bên trong sát khí cường hoành, khí tràng rất mạnh, vài tên trưởng lão thực lực hơi yếu xông vào trong bị trúng dư âm, triệt để nổ thành thịt nát.

Cường giả Thánh Vực tuy nhiều nhưng người đi theo Yêu Hoàng đi ra không ai không phải thủ lĩnh các bộ tộc, thần thông cường hãn, giết cho đám người kinh hồn táng đảm, không ngừng lui về phía sau.

Chân Vũ nhìn không được, nói:

Ra tay đi.

Thân ảnh của hắn có hắc khí lóe lên, trực tiếp xông vào trong trận, hắn trực tiếp đánh gục Yêu tộc cao tám mét trước mặt.

Đáng giận!

Yêu Hồn giết cao hứng thấy Chân Vũ gia nhập, nổi giận gầm lên một tiếng liền thuấn di tới, móng vuốt sắc bén trực tiếp đánh vào đỉnh đầu của hắn.

Sắc mặt Chân Vũ lạnh nhạt, nói:

Bằng ngươi, còn không phải đối thủ của ta.

Ống tay áo vung vẩy, tay trái bấm niệm pháp quyết điểm tới.

Một đạo hắc mang phá không đâm vào yêu trảo, “Bành” một tiếng phá vỡ yêu khí, trực tiếp đục lỗ lên trảo.

Yêu Hồn hít khí lạnh, đau tới mức thu trảo lại.

Chân Vũ việc đáng làm thì phải làm, thân ảnh chớp động đuổi theo, vẫn cách Yêu Hồn ba trượng, hai tay thi triển kết giới.

Bành!

Yêu Hồn đỡ một ấn của hắn liền phun ra một ngụm máu tươi, mà giờ khắc này một yêu tộc chim bay lao tới đánh lén, hai móng lợi hại đánh thẳng vào Chân Vũ, đám đại yêu khác cũng chia ra vây công.

Chân Vũ biến sắc, biết rõ không thể giết Yêu Hồn nên thu tay lại.

Thu tay lại vận chưởng đánh ra, yêu tộc chim bay bị đánh bay ra ngoài, đám đại yêu cũng bị chém giết.

Hí!

Đột nhiên âm thanh thê lương vang lên, chim bay vừa bị Chân Vũ đánh bay, trong thân thể sinh ra lỗ máu, nó đột tử đương trường, rơi thẳng xuống đất.

Chính là Huyền Hoa ra tay, hắn cũng không dùng mũi tên thật thể, chỉ kéo Toái Tinh Cung rồi dùng đế khí tạo thành mũi tên, mỗi một phát bắn ra là một Yêu tộc chết.

Đam Yêu tộc đang tập trung chém giết, làm sao nghĩ tới có người đánh lén, hơn nữa người đánh lén còn là một gã phong hào Võ Đế.

Đáng chết!

Không ít Yêu tộc đều phát hiện tình huống, kinh sợ sau đó hai đạo thân ảnh phóng lên trời, lao thẳng qua phía Huyền Hoa.

Bành! Bành!

Liên tiếp hai tiếng tự bạo vang lên, hai Yêu tộc này bị bắn xuyên qua người, nổ thành thịt nát.

Chỉ mấy hô hấp, Huyền Hoa giết Yêu tộc nhiều nhất.

Trong nội tâm Yêu tộc kinh hãi, đột nhiên một đạo hào quang phóng thẳng lên trời.

Hai tay của Ngả bấm niệm pháp quyết, hắn đứng trên trời cao kết ấn, vô số phù văn màu vàng lóe lên rồi biến mất không thấy gì nữa.

Vèo!

Huyền Hoa bắn ra một mũi tên, đột nhiên nhướng mày, mũi tên bắn vào kết giới, lóe lên rồi biến mất, vậy mà trực tiếp bị thuấn di trăm trượng, nó bắn về một hướng cách đó mấy trăm trượng.

Cái này…

Huyền Hoa hừ một tiếng, hiển nhiên không phục, lấy mũi tên thật thể ra, phía trên có phù văn lập lòe, kéo cung bắn tới.

Vèo!

Mũi tên màu bạc thế nào, thoáng cái bắn vào trong kết giới, kết giới xuất hiện bản thể, hiện ra hào quang ngân hà sáng ngời lưu chuyển trời cao, chiếu sáng cả thiên địa, nó giống như sông đào bảo vệ thành.

Mũi tên màu bạc thoáng cái biến mất, bị lướt ngang mấy trăm trượng, bắn về phía xa xa.

Huyền Hoa triệt để há hốc mồm, kinh ngạc nói:

Tinh thần lực thật mạnh, có thể bố trí kết giới cường hãn như vậy.

Lý Vân Tiêu sử dụng nguyệt đồng, nhìn chằm chằm vào kết giới kia, săc mặt ngưng trọng, nói:

Tinh Hà Đại Trận?

Ngả dưa mắt nhìn qua đại trận, nói:

Phá Quân đại nhân hảo nhãn lực, đúng là Tiểu Tinh Hà Đại Trận tìm hiểu trong Tinh Hà Đại Trận mà ra,

Tiểu Tinh Hà Đại Trận? Có ý tứ.

Lý Vân Tiêu cười cười, hai ngón khép lại bấm niệm pháp quyết, quát:

Nguyệt âm!

Hai mắt của hắn lúc này biến thành màu ánh trăng thâm thẩm, đồng nhãn nhìn vào đại trận!

Hào quang trong trẻo như mặt trăng tạo nên rung động từng hồi, cả ngân hà giống như đun nước sôi, không ngừng sôi trào.

Qua mấy hô hấp sau đó ánh trăng tan ra, ngân hà khôi phục yên lặng, dần dần ẩn vào hư không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.