Ngươi…!
Không chỉ Lý Vân Tiêu bó tay mà đám người Thiên Vũ Minh, Hải Hoàng Điện cũng ngây ra.
Trừ ma thì Ba Mộc chết chắc.
Dận Vũ ở bên vui sướng khi người gặp họa, nhe răng cười nói:
Lý Vân Tiêu, giữa đại nghĩa và tình cảm ngươi chọn bên nào?
Cửu Uyên luôn im lặng bỗng mở miệng nói:
Hắn chỉ là lũ phân thân, giết hay không chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng Ba Mộc đã là ma phó thì suốt đời làm nô, dù hiện tại không giết hắn cũng sẽ có ngày giết. Trừ phi hắn lập tức khu trục ma niệm, ức chế tu vi dưới quy chân thần cảnh thì có thể may mắn thoát khỏi.
Lý Vân Tiêu vội nói:
Áp chế tu vi không khó, Cửu Uyên đại nhân có cách nào khu trục ma niệm không?
Cửu Uyên nói:
Để ta thử xem, hắn có tàn thiên Ma Kha Cổ Thần quyết thì có hy vọng.
Ma Phổ cảnh giác năm ngón tay chộp A Hàm Trảm Cốt đao, đề phòng nói:
Ngươi tính cái gì, cũng dám huênh hoang khu trục bổn tọa?
Cửu Uyên nói:
Ngươi nói đúng, thiện ác chỉ là một ý niệm. Một niệm khởi vạn pháp sinh, một niệm diệt vạn pháp.
Cửu Uyên giơ tay lên, một luồng sáng vàng lấp lóe trên đầu ngón tay, điểm xuống.
Cửu Uyên lắc người đến trước mặt Ma Phổ.
Đinh!
Một chỉ trực tiếp điểm vào sống đao trên A Hàm Trảm Cốt đao, sóng gợn dao động.
Cái gì?!
Ma Phổ run rẩy, đối phương chỉ một cái đã áp chế lực lượng lục đạo ma binh, khiến gã không thể nhúc nhích.
Những người khác hoảng sợ.
Ánh sáng vàng như chữ trên đầu ngón tay Cửu Uyên từng chút một biến ra, là các ma Kha cổ tử, hòa tan trên thân A Hàm đao.
Ma Kha Cổ Thần quyết là lĩnh ngộ mạnh nhất về quy tắc Thiên Vũ giới, mỗi chữ đại biểu cho quy tắc một phương.
Mắt Lý Vân Tiêu lộ tia nghi hoặc:
Đây là…?
Đúng là đầu ngón tay Cửu Uyên ngưng tụ Ma Kha cổ tự nhưng không thuộc thiên nào trong bốn thần quyết.
Ma Phổ bị áp chế, trán cũng lóe ánh sáng vàng, cũng hiện ra chữ tương đồng.
Mơ hồ có bóng dáng linh hồn Ba Mộc ngồi xếp bằng ngay giữa trán mình, hai tay không ngừng bắt ấn.
Ánh sáng Vô chói lòa bắt đầu từ giữa trán Ba Mộc khuếch tán ánh sáng vàng xuống dưới, càn quét ma khí quanh thân.
Mạnh quá!
Đám người Lý Vân Tiêu thầm giật mình, hoảng sợ nhìn Cửu Uyên.
Ba Long vừa mừng vừa kinh la lên:
Tàn thiên thần quyết!
Lý Vân Tiêu vội hỏi nói:
Cái gì gọi là tàn thiên thần quyết?
Ba Long lên tinh thần nói:
Ma Kha Cổ Thần quyết đã không tồn tại trên đời, mấy năm qua nhiều cường giả tìm kiếm và nghiên cứu nó, xuất hiện nhiều tàn thiên. Cái gọi là bốn thần quyết là thứ tự thành hệ thống nhất trong tất cả tàn thiên, gần với thần quyết gốc nhất. Cửu Uyên đại nhân đang thi triển thần thông tuy không phải bốn thần quyết nhưng chắc cũng là loại tàn thiên thần quyết.
Lý Vân Tiêu hiểu ngay, hắn nhìn chằm chằm chữ trên đầu ngón tay Cửu Uyên. Lý Vân Tiêu biết từng chữ nhưng tổ hợp khác nhau sinh ra quy tắc khác biệt, thiên biến vạn hóa, đúng là khác hẳn với bốn thần quyết.
Ma Phổ cầm A Hàm đao lạnh lùng nhìn Cửu Uyên chằm chằm một lúc, mở miệng nói:
Ngươi rất mạnh.
Sắc mặt Cửu Uyên không thay đổi, lù lù bất động như núi.
Ma Phổ nói:
Lần này coi như Ba Mộc thoát một kiếp, chờ bản tôn ra khỏi phong ấn sẽ lấy mạng các ngươi sau!
Ma Phổ nói xong A Hàm đao tan biến trong tay gã, sắc mặt trở về bình tĩnh. Ma khí đầy người dần rút khỏi thân thể Ba Mộc.
Tổ tiên đại nhân!
Ba Long vội chạy tới dìu Ba Mộc đứng không vững.
Ba Mộc khẽ thở dài:
Ta không sao.
Ba Mộc cố gắng đứng vững, vái Cửu Uyên:
Đa tạ đại nhân cứu ta.
Cửu Uyên mặt không biểu tình nói:
Ngươi không phải kẻ ác nên tất nhiên ta nguyện ý cứu ngươi.
Cửu Uyên nói xong không ở lại lâu hơn, xoay người định đi.
Dận Vũ hỏi ngay:
Cửu Uyên, ngươi đi đâu?
Cửu Uyên nói:
Về thâm uyên, ngươi hãy tự giải quyết cho tốt đi.
Dận Vũ kinh kêu:
Khoan! Nếu ngươi rời đi thì đám người này sẽ giết ta!
Cửu Uyên trầm ngâm một lúc, phất tay nói:
Vậy ngươi theo ta đi đi.
Một tầng sáng đen trùm lên người Dận Vũ, trước mặt Cửu Uyên vang tiếng nô đinh tai, vòng xoáy to lớn hiện ra, đường đã mở.
Dận Vũ giật mình vội vàng triệu hoán thủy long.
Thủy long đang đánh nhau mắt chợt sáng rực, bỏ lại Tù xoay người đuổi theo.
8Chưởng Thiên cảnh trầm giọng hỏi:
Cứ thả cho Dận Vũ đi vậy sao?
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
Cửu Uyên đại nhân đồng ý mang hắn đi thì kệ Dận Vũ.
Thật ra với trạng thái hiện tại của bọn họ gồm sáu người Liêu Tinh Uyên tiêu hao hết chân nguyên rất khó gĩ lại Dận Vũ, thủy long. Thủy long mạnh hơn Tù đã mất linh hồn.
Tù gầm rống lao tới nhưng bị lực lượng giam cầm không thể tiến vào trong vòng xoáy.
Dận Vũ khẽ hừ, không quên mắng một tiếng:
Hừ! Nghịch tử!
Dận Vũ hung tợn trừng Lý Vân Tiêu, sắc mặt khó coi đi theo sau Cửu Uyên từng bước biến mất trong đường hầm.
Ngay sau đó đường hầm chậm rãi thu hẹp, khép kín trên bầu trời. Vòng xoáy to lớn biến mất.
Tù phát ra tiếng gầm rống như dã thú:
Grao!
Tù ngửa đầu hú dài, tiếng rồng ngâm chất chứa giận dữ đâm thủng chín tầng mây, khuấy động phong vân lại nổi lên, thiên địa chấn động.
Hét mấy tiếng sau Tù ngừng lại.
Tù ngơ ngẩn đứng trên cao, mất đi mục tiêu khiến gã trở nên mơ hồ. Tù nhíu chặt chân mày thanh, mụ người ra.
Dù sao linh hồn Tù khiếm khuyết rất nhiều, hồn trong người gã không biết còn lại bao nhiêu so với trước, ký ức và linh trí thiếu thốn trầm trọng.
Cố Thanh Thanh hỏi:
Giải quyết người này thế nào?
Lý Vân Tiêu liếm môi cười gian:
Đây là thân thể tạo hóa cảnh đại viên mãn, tất nhiên không bỏ qua được!
Lý Vân Tiêu vung tay lên, Lục đinh lục giáp gần đó rùng mình, người nổi lên phù văn, toàn thân lại tỏa sáng, linh khí tràn đầy.
Mười hai luồng sáng xông tới bao quanh Tù, nhốt gã lại.
Năm ngón tay Lý Vân Tiêu chộp trước mặt, thái cổ cương phong rít gào bay ra cuốn lấy Tù.
Bùm!
Tù bản năng đánh một đấm nổ nát không khí, cương phong bị đập tan tác.
Pháp thân của Tù phát ra áp lực cường đại, Lục đinh lục giáp bị đè ép kêu răng rắc trượt ra sau mấy bước.
Lý Vân Tiêu thầm kinh sợ. Lúc trước nhìn Tù và Thủy kịch chiến tuy rằng kinh thiên động địa nhưng cảm giác chỉ có thế, giờ tự mình đối mặt mới phát hiện cực kỳ không đơn giản.
Dường như Tù không thích bị trận pháp vây quanh, hoặc sát khí từ chính Tù khiến gã trở nên táo bạo. Một tiếng rồng ngâm vang lên, ngũ hành chân cương bay ra từ lòng bàn tay bùm bùm đập vào người Lục đinh lục giáp.
Lục đinh lục giáp thụt lùi, chỉ vài giây đã bị đánh lui mấy trăm trượng.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu khó coi, hắn nhận ra tình hình khó khăn.
Ba Mộc nói:
Tuy hiện giờ hồn phách của hắn không đầy đủ nhưng đúng là linh hồn Tù, có thể hoàn chỉnh khống chế thân thể, rất khó chiếm lấy. Hay là rời khỏi đây trước, nghỉ lấy sức rồi lại đến bắt hắn?
Lý Vân Tiêu khó khăn lựa chọn, lo lắng nói:
Chỉ sợ chúng ta đi rồi không còn tìm được hắn.