Lý Vân Tiêu lớn tiếng nói:
Tình hình tỉ mỉ một lời khó nói hết, nhưng hiện tại là lúc khu trục Ma tộc, trả lại cho thành Hồng Nguyệt bầu trời trong xanh.
Khi Lý Vân Tiêu nói chuyện chú ý thấy Ninh Khả Vi, Ninh Khả Vân ở trong đám đông.
Vẻ mặt Ninh Khả Vi buồn bã nhìn chăm chú xuống đất, biểu tình cực kỳ khó xem.
Lão thành chủ.
Lý Vân Tiêu kêu lại:
Nhược Băng, Nhược Mai, Hàng Phong đại nhân đều trong Giới Thần Bi, xin lão thành chủ và Khả Vân đại nhân đừng lo.
Hai người thở phào, rối rít cảm ơn.
Nhưng vẻ mặt Ninh Khả Vi vẫn buồn bạ, thỉnh thoảng thở ngắn than dài.
Mọi người hiểu tình cảm của Ninh Khả Vi, ai gặp chuyện này đều không vui nổi.
Ninh Khả Vân nói:
Chuyện của muội tử thì ta đã nghe nhóm Hải Hoàng nói, tất cả nhờ có minh chủ, không biết về sau ra sao?
Ninh Khả Vi nạt:
Không biết nặng nhẹ, giờ là lúc nào còn hỏi chuyện này? Chờ trừ ma tru tà rồi nói cũng không muộn!
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
Đúng là một lời khó nói hết, chờ chút nữa lại nói tiếp.
Đằng trước khe hở, đám Ma tộc biểu tình cực kỳ khó xem. Những ma cầm ma thú cảm nhận áp lực lớn phát ra tiếng gầm gừ bất an.
Ma Lam khẽ hừ, xoay người đi hướng khe hở:
Toàn bộ rút lui!
Cái gì?!
Vạn Nhất Thiên giật mình kêu lên:
Rút… Lui? Không được, đại nhân! Chúng ta khó khăn lắm mới chém giết ra, vì áp chế phệ giới ma mà nhiều người chết mới được cơ hội này, bây giờ rút lui thì mọi người hy sinh uổng công!
Ma Lam cười nhạt nhìn Vạn Nhất Thiên:
Ngươi rất can đảm, vậy xuống dưới đi. Nhiều người Thiên Vũ giới đang chờ ngươi, cho ngươi phát huy thoải mái.
Vạn Nhất Thiên câm miệng không dám nói tiếp.
Vạn Hiên Ngang trầm giọng nói:
Đúng là lúc này đánh bừa không phải là cách, nhưng nếu rút lui lần sau càng khó trở lại.
Ma Lam thở dài:
Chẳng lẽ ta không biết sao? Nếu không rút thì chúng ta đều chết hết, các ngươi còn cách nào hay?
Mọi người im lặng.
Ma Lam hừ lạnh:
Vậy nói gì nữa? Theo ta cút về đi!
Đại quân đang định rút thì ma quang chợt lóe đằng trước khe hở, Ma Cung hiện hình.
Ma Cung nói:
Không được!
Ma Lam lạnh lùng cười:
Nếu không được thì ngươi tự chân thân hàng lâm đi, đừng mỗi lần đều đưa đến ảnh chiếu chỉ huy.
Ma Cung nói:
Chỉ cần kiên trì giây lát là được.
Ma Lam không thể nhịn được nữa, giận dữ hét:
Bà nội nó ngươi bị mù sao? Bên dưới có một trăm cường giả đặc biệt Ma Quân, ngươi đến kiên trì đi! Ngươi giỏi thì lên, còn không thì đừng la toa!
Ma Cung vươn tay ra, xòe bàn tay cười nói:
Vì vậy ta cố ý đưa thứ này cho ngươi.
Lòng bàn tay Ma Cung nâng mô hình cung điệệ nhỏ xíu lung linh.
Con ngươi Ma Lam co rút giật mình kêu lên:
Thánh Ma điện!?
Ma Cung gật đầu nói:
Đúng vậy! Chỉ có Thánh Ma đại nhân mới có thể luyện chế nơi ở cung điệệ, bên trong vô cùng xảo diệu, nguyên Ma giới chỉ có năm tòa và toàn là khiếm khuyết.
Ma Lam kinh kêu:
Không hơn năm cái mà ngươi rộng rãi vậy sao?
Ha ha ha!
Ma Cung cười nói:
Là Hầu cho ngươi, ta không có đồ tốt vậy. Hơn nữa đây chỉ là đồ giả rất giống thật, nhưng ngươi đừng coi thường, ít ra có thể phát huy một nửa lực lượng Thánh Ma điện.
Tốt, có thứ này có lẽ sẽ chống đỡ thêm một lúc được nhưng không quá lâu. Ta nói trước, tuyệt đối sẽ không để mình rơi vào cuộc chiến này, một khi tình huống không đúng là ta về Ma giới ngay!
Ma Lam cầm Thánh Ma điện bản sao loay hoay nghiên cứu.
Ma Cung cười nói:
Đương nhiên rồi, ngươi yên tâm đi. Lần này năm bộ chúng ta hợp tác nếu không thể bắt lấy một thành vậy khỏi chơi nữa, ở Ma giới chờ chết cho rồi. Thánh Ma điệệ này không cần kỹ xảo gì.
Ma Cung tùy ý truyền dạy một đoạn khẩu quyết rồi biến mất trên bầu trời.
Ma Lam nói:
Xem ra phải chơi thêm một lúc.
Một tay Ma Lam niệm chú ngữ, ném Thánh Ma điệệ xuống.
Thánh Ma điện đón gió biến to, trong khoảnh khắc to cỡ mấy mẫu, chỉ uy thế rơi xuống đã khiến nhiều kiến trúc trong thành Hồng Nguyệt sụp đổ, bị đè ép thành bột mịn.
Lý Vân Tiêu nghi ngờ:
Đó là… Thánh Ma điện?
Ngoại hình Thánh Ma điện rộng lớn mà quái dị, nhìn rất giống với Thánh Ma điện của Ma Chủ, nhưng xem kỹ thì nhiều chi tiết khác biệt.
Linh Mục Địch nói:
Không phải Thánh Ma điện đó, chắc là huyền khí cùng loại kiến trúc.
Trong khi mọi người cảnh giác phòng ngự, chuẩn bị ra tay phá hủy Thánh Ma điện thì nó khựng giữa chừng, lơ lửng trên bầu trời.
Hai tay Ma Lam không ngừng bắt ấn đánh vào Thánh Ma điện, từng luồng sáng chói mắt bắn ra hình thành bình chướng kết giới trên cao, như tòa thành bảolơ lửng bảo vệ đằng trước khe hở.
Khúc Hồng Nhan hỏi:
Bọn chúng định dùng tòa thành này làm lạch trời sao?
Đoan Mộc Hữu Ngọc trả lời:
Nếu làm vậy thì đúng là ngây thơ, thành bảo mạnh mấy cũng không thể ngăn lại chúng ta nhiều người hợp sức.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
Mọi người cùng nhau ra tay, nổ nát nó!
Lam Nham Chủ lạnh nhạt nói:
Nếu cùng ra tay e rằng không gian này không chịu nổi áp lực, nhiều người sẽ bị cuốn vào bảo không gian thổi đi.
Lý Vân Tiêu nói:
Cũng đúng, thế thì các vị đảo Huyền Ly hãy lực trận, các vị Thiên Vũ Minh cùng ta tấn công.
Lý Vân Tiêu giơ tay lên, Đâu Suất Thiên Phong chậm rãi bay ra tỏa ánh sáng lục.
Mọi người ngưng tụ sức lực, lấy ra nhiều huyền khí.
Khí tràng cường đại khuếch tán nối thành một mảnh.
Hơn phân nửa kiến trúc trong thành Hồng Nguyệt bị khí tràng đánh nát bấy,đất đai trong thành hiện ra hố sâu.
Lý Vân Tiêu hét to một tiếng:
Ra tay!
Hàng trăm luồng sáng bắn lên cao, mỗi ánh sáng siêu mạnh.
Nhưng lực lượng xuất hiện làm bầu trời chấn động mãnh liệt như không chịu nổi.
Vạn Hiên Ngang kinh sợ nhìn bên dưới, giật mình hỏi:
Đại nhân, có thể chặn lại được không?
Biểu tình Ma Lam nghiêm túc nói:
Cứ chờ xem, nếu đúng như Cung nói thì chắc có thể chống đỡ.
Mấy Ma Quân khác biến sắc mặt, bọn họ không thể tưởng tượng nổi làm sao chống đỡ lực lượng cường đại như vậy.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trăm luồng sáng đánh vào ánh sáng phòng hộ Thánh Ma điện, khuấy động phong vân biến đổi, từng đợt vòng xoáy năng lượng hiện ra bốn phía mặt đất.
Cái gì?!
Đám người Lý Vân Tiêu giật nảy mình, phòng hộ quanh Thánh Ma điện chưa bị phá mà như đầm lầy kéo tất cả công kích vào.
Ngay cả Đâu Suất Thiên Phong cũng lún xuống một nửa, bốn phía khuếch tán vòng xoáy như chủ động hấp thu lực lượng.
Phòng ngự kỳ lạ, dù là trận pháp kiểu hấp thu cũng không chứa nổi nhiêu lực lượng vậy được.
Linh Mục Địch kinh kêu:
Chẳng lẽ là…
Lý Vân Tiêu cũng gật đầu, nói:
Chắc đều na di hết tất cả công kích, hệ thống phòng ngự quanh đại điện có lẽ từ nhiều không gian ngưng tụ thành, hơn nữa rải rác na di trận lớn. Tức là đại điện này vốn là một đường hầm không gian, công kích của chúng ta thật ra đã hụt.
Khúc Hồng Nhan hoảng sợ hỏi:
Cái này… Có phòng ngự kỳ dị vậy sao… Bây giờ nên làm gì?