Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 741: Chương 741: Đại họa lâm đầu. (2)




Chương 739: Đại họa lâm đầu. (2)

Tu vị càng cao, quy tắc chi lực có thể vận dụng lại càng mạnh nhưng nếu dùng huyền khí cực phẩm cửu giai, tăng thêm tứ quý kết giới chi trận, trận pháp cường đại như thế dẫn xuất Địa chi quy tắc, coi như là Võ Đế đỉnh phong, cũng khó trốn một kiếp!

Phong Ấp cũng tựa hồ ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, sắc mặt cực kỳ khó coi, nói:

- Chiếu theo ngươi nói, chúng ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ sao?

Những Đại Yêu kia cũng ở một bên im im lặng lặng nghe, giờ phút này sắc mặt đều thay đổi. Bọn hắn đều đã từng là tồn tại Võ Đế đỉnh phong, tự nhiên biết rõ tính nghiêm trọng của tình huống.

Thương thì phức tạp nhìn thoáng qua Lý Vân Tiêu, nhìu mày lại.

Lý Vân Tiêu hiểu rõ ý của hắn, khẽ lắc đầu. Thương hiển nhiên đang hỏi hắn, Giới Thần Bi có thể ngăn trở Địa chi quy tắc nghiền áp hay không, chính hắn cũng cảm thấy rất không có khả năng.

Lý Vân Tiêu thì hoàn toàn xác nhận không thể ngăn được, trừ phi giờ phút này Giới Thần Bi triệt để sống lại..., Tứ đại Vực Giới toàn bộ triển khai, như vậy chính là một tổ hợp không kém gì tứ quý kết giới phối hợp Bất Lão Sơn, nếu vậy thì trốn vào trong không có gì phải lo cả. Hiện loại tình huống này, chỉ có thể là Giới Thần Bi theo quy tắc hàng lâm, cùng nhau chôn vùi thôi.

Tiểu Thanh khuôn mặt lạnh lùng nói:

- Còn có một đường sinh cơ có thể tranh thủ một chút, có thể sống sót hay không, ta cũng không dám xác định. Nhưng nếu không tranh thủ thì sẽ thật sự không chút hy vọng nào nữa rồi.

Hắn nhìn Phong Ấp, ánh mắt rơi vào Ngũ Hành Ngự Thú Hoàn trên không, trong mắt xẹt qua một tia sắc giận dữ.

Tuy rằng hắn không phải Thử hoàng, nhưng vô số thời đại qua luôn ở chung cực kỳ hòa hợp với những linh thứ này, giờ phút này thấy thân ảnh ngày xưa toàn bộ bị người chế trụ, cũng vạn phần căm tức. Nếu không phải còn muốn nhờ vào lực lượng Phong Ấp thì hắn đã trở mặt giết người tại chỗ rồi.

Phong Ấp tựa hồ cũng nhận ra gì đó, tiện tay khẽ điểm, thu Ngũ Hành Ngự Thú Hoàn vào, đứng chắp tay nói:

- Nói đi, ngươi nói sinh cơ là cái gì? Nếu tình huống đúng như ngươi nói, ta thật sự không nghĩ ra cách sống sót nào cả.

Tiểu Thanh nói:

- Chư vị xin mời đi theo ta.

Hắn lâm không thi triển một bí quyết, không gian phía trước lập tức xuất hiện một lối đi, ánh sáng bắn ra bên ngoài.

Mọi người theo sát ra ngoài, Phong Ấp cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh, những người này vô luận thế nào cũng khó thoát khỏi lòng bàn tay hắn, trước tiên hiểu rõ tình huống trước mắt đã nói sau.

Hắn nhẹ nhàng điểm ra một ngón tay, xua tan đi Cửu Thiên Đế Khí chung quanh Xa Húc Nghiêu.

Xa Húc Nghiêu mở mắt ra, tất cả vừa rồi hắn đều nghe được, sắc mặt vô cùng âm hàn, không nói một lời theo mọi người đi ra ngoài.

Bên trong Bất Lão Sơn, tất cả đều là một mảnh khô bại, gió thu đìu hiu đảo qua, lá vàng bay tán loạn đầy trời, lạc mộc vô biên rền vang mà xuống, lộ ra thê thê chi ý khắp núi.

Mọi người đi tới trên đỉnh núi, tiểu Thanh bắt đầu thi triển ra các loại pháp quyết, không ngừng đánh vào trên bầu trời, mây đen dần dần xua tan đi, sắc trời bắt đầu gió nổi mây phun, không ngừng phát sinh biến hóa, nhưng vô luận trên bầu trời chuyển đổi như thế nào, thu ý trong núi vẫn càng ngày càng mạnh, rất có cảm giác bắt đầu chuyển sang mùa đông.

- Đây là. . . Phong ấn?

Lý Vân Tiêu lộ vẻ kinh ngạc, nhìn lên ký hiệu và các loại đường vân bắt đầu dần xuất hiện trên trời, giống như một tấm thảm đồ án phức tạp, im im lặng lặng lơ lửng ở phía trên, trầm xuống lắc lư cao thấp, nếu không có khí cơ của tiểu Thanh dẫn dắt, sợ rằng chỉ vừa hiện đã tiêu mất.

Tiểu Thanh rốt cục lộ ra vẻ tươi cười, nhưng vẫn rất khó coi, nói:

- Đúng vậy, chính là một khối không gian phong ấn. Hơn nữa lúc trước Vương Tọa bố trí kết giới ở chỗ này cũng chưa từng phát hiện ra.

Phong Ấp chấn động, thất thanh nói:

- Làm sao có thể? Chẳng lẽ là phong ấn Thượng Cổ? Hiện giờ, còn ai có thể bố trí xuống phong ấn dấu diếm được Vương Tọa đại nhân nữa chứ!

Tiểu Thanh nói:

- Không phải phong ấn Thượng Cổ, nhưng cũng được mấy ngàn năm rồi.

Sắc mặt Diệp Phàm bỗng nhiên đại biến, vào thời khắc này một loại lực lượng kỳ dị tựa hồ từ trong phong ấn kia thẩm thấu ra, tại gọi về hắn, khí cơ cảm ứng như ẩn như không vào thời khắc này trở nên cực kỳ mãnh liệt!

- Vân Tiêu đại ca!

Diệp Phàm khẩn trương hô một tiếng, trong mắt lộ vẻ thần sắc bối rối.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu cũng đại biến, trong nội tâm tràn đầy kinh hãi..., ý Diệp Phàm muốn truyền đạt hắn đã hiểu rõ.

Nặc Á chi chu bị phong ấn trong này!

(DG: không biết lão tác giả có nhầm không mà đoạn đầu là cảm nhận Cửu Dương đỉnh nhưng vào đây là thành Nặc Á chi chu nhưng từ đoạn này trở đi chỉ thấy dùng thánh khí Nặc Á chi chu là do Diệp Nam Thiên luyện chế ra)

Lý Vân Tiêu có chút quay mặt lại liếc qua Đường Kiếp, chỉ thấy thần sắc hắn cũng sợ hãi dị thường, tựa hồ thân hình còn có chút run rẩy, hơn nữa còn đang cực lực che dấu khẩn trương trong lòng.

- Mấy ngàn năm. . .

Phong Ấp cau mày nói:

- Thời đại kia cách hiện giờ cũng không xa lắm, có cái nhật vật tuyệt đại nào sao?

Bỗng nhiên hắn nghĩ tới điều gì đó, trong giây lát sắc mặt đại biến, nhưng sau đó hiển nhiên không thể tin được, cười khổ lắc đầu.

Tiểu Thanh nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói:

- Nếu đã nghĩ tới, vì sao không tin chứ?

- Cái gì? !

Sắc mặt Phong Ấp lần nữa đại biến, lộ ra vẻ kinh ngạc cực kỳ khiếp sợ, hoảng sợ nói:

- Ngươi. . . Ngươi biết trong lòng ta suy nghĩ gì sao? Cái này. . . đây chẳng lẽ là thật. . .

Xa Húc Nghiêu cau mày nói:

- Phong Ấp, ngươi nghĩ tới điều gì? Không ngờ lại động dung!

Ọt ọt!

Phong Ấp chỉ cảm thấy yết hầu thập phần khô khốc, nuốt ngụm nước miếng, nhìn thần sắc khẳng định của tiểu Thanh, cả người lập tức triệt để ngốc trệ, trong đầu trống rỗng.

Xa Húc Nghiêu thấy thế càng nhíu chặt mày, trầm tư nói:

- Mấy ngàn năm qua, ngoại trừ Diệp Nam Thiên và Cố Thanh Thanh ra, tựa hồ cũng không có nhân vật khó lường nào xuất hiện.

- Không sai!

Tiểu Thanh nhìn hắn một cái, trong ánh mắt hàn khí lập loè, nói ra từng chữ:

- Đây chính là không gian phong ấn do Diệp Nam Thiên bố trí.

- Nơi này chính là không gian phong ấn mà Diệp Nam Thiên bố trí xuống!

Lời tiểu Thanh nói giống như sấm sét, lập tức chấn vang bên tai mỗi người! Mặc dù Lý Vân Tiêu đã biết, cũng cảm thấy rung động dị thường, trong mắt tràn đầy ngưng trọng.

Ngoại trừ vài tên Đại Yêu chỉ khẽ nhíu mày ra, người còn lại đều há lớn miệng, có chút không biết vì sao.

- Không gian phong ấn... Diệp. . . Diệp Nam Thiên. . . Bố. . . Bố trí xuống. . .

Xa Húc Nghiêu chỉ cảm thấy đầu óc không kịp phản ứng, ngay cả nói chuyện cũng có chút cà lăm..., miệng càng kinh hãi đến mức nhét vừa cả trái dưa hấu.

Phong Ấp cảm thấy hô hấp bản thân có chút dồn dập, nói:

- Cái này có nghĩa là sao? Bên trong hẳn là có. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.