Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 577: Chương 577: Đại trận tế tự.




Chương 576: Đại trận tế tự.

Lục sắc tiểu yêu quấn quanh trên tay nàng dần hoạt động..., rớt xuống khỏi người nàng, thối lui ra rất xa. Tựa hồ đối với loại Chính Dương chi khí này cảm thấy thập phần không thoải mái, cả người có chút lộ ra vô tình, lục sắc trên người cũng không được tươi sáng nữa, trở nên ảm đạm.

Chẳng biết lúc nào, một đạo bóng dáng ám sắc hiển hiện trong căn cứ đội thứ tám, nhanh chóng di chuyển trên mặt đất

Bóng dáng này lượn tới lượn lui trong tiểu viện liên bài, tựa hồ không tìm thấy mục tiêu.

- Ta nói, ngươi không phải bị đại đội trưởng gọi đi sao? Sao lại đột nhiên tới chỗ chúng ta uống rượu kia

- Ai nha, đừng nói nữa! Chúng ta đều xem thường tên kia rồi, tên kia không ngờ là trận pháp đại sư hàng thật giá thật ah!

Lý Du ùng ục ục uống một hớp rượu:

- Hơn nữa trong tay tiểu tử kia có một kiện trọng bảo, chỉ riêng uẩn khí phát ra đã khiến tim ta đập nhanh sợ hãi một hồi. Ta đoán chừng vật kia, rất có khả năng là huyền khí cửu giai!

- Cái gì? Trong tay đại đội trưởng mới tới có huyền khí cửu giai sao?

- Không thể nào đâu! Tiểu tử kia bộ dạng mới mười sáu mười bảy tuổi, sao có thể có trọng bảo như thế được.

Lý Du nhìn xem ánh mắt mọi người nhìn tới, rất có cảm giác khoái cảm, dương dương đắc ý nói:

- Bởi vậy a, tiểu tử kia cầm huyền khí cửu giai coi như gậy gộc, không ngừng gõ lên trận pháp kia, muốn phá cửa đi vào!

- Cầm huyền khí cửu giai làm gậy gộc sao? !

Mọi người đều hiện hắc tuyến, lộ ra thần sắc cực kỳ hoài nghi.

- Chỗ kia trước đây là một mạch khoáng, về sau nghe nói đã chết không ít người, bởi vậy mới phong lại. Nghe nói Hác Liên đoàn trưởng lúc trước từng xuống một lần, về sau không nói một tiếng liền tìm một đại sư trận pháp bố trí xuống đại trận chắt lọc Chính Dương chi khí.

- Này, ngươi nói tiểu tử kia sẽ không phá hư trận pháp đấy chứ?

Lý Du cười khổ nói:

- Ta nào biết được. Nếu hắn đã là đội trưởng đại nhân thì ta làm gì có quyền quản việc này chứ. Bất quá tiểu tử kia quả thật thần thần bí bí, mang đến cho người cảm giác phi thường kỳ quái. Ta khuyên các ngươi vẫn nên thành thật một chút đi, ngay cả Chu Tường đội phó cũng thập phần tôn sùng hắn đấy.

- Hừ, tôn sùng cái rắm! Chẳng qua là đệ tử thế gia nào đó, bối cảnh thông thiên mà thôi. Nếu không cũng sẽ không có huyền khí cửu giai trên người rồi, mẹ nó! Nếu không để lão tử đi giữ giúp hắn, miễn cho bị người đoạt đi!

Lý Du quá sợ hãi nói:

- Ngươi điên ư! Dám nói loại lời này!

Mọi người cũng một hồi thổn thức không thôi, các loại hồ nghi và suy đoán đều được nói ra, càng nói càng không có biên giới. Cuối cùng không biết thế nào lại nói đến trên người nữ nhân, các loại tiếng cười dâm đãng vui sướng nổi lên bốn phía.

Trong góc bóng dáng kia nghe được không chút hứng thú, lúc này mới dần dời đi, đúng là đi tới hướng trận pháp kia.

Trong cách tầng dưới mặt đất, bóng dáng kia dần hiển hiện ra..., chậm rãi ngưng tụ thành một nam tử áo đen, trong đôi mắt lóe ra hào quang màu nâu, đúng là Vũ tiên sinh kia.

Trong mắt của hắn lóe ra hào quang màu nâu quỷ dị, nhìn chằm chằm vào động đất Lý Vân Tiêu mới đào, lẩm bẩm nói:

- Dương khí nặng như thế, khó trách Cửu Dương chi khu lại chọn nơi này tu luyện, quả thật là làm nhiều công ít! Nhưng không cần biết ngươi là ai, có được Cửu Dương chi khu nhất định phải chết.

Hắn hóa thành một đạo hắc mang, cũng chui vào trong động đất kia.

Lý Vân Tiêu đã đi hơn nửa canh giờ, cũng nhớ không rõ đã xuyên qua bao nhiêu đường hầm, bởi vì không cách nào triển khai thần thức nên gặp phải ngõ cụt phải quay lại. Chui hồi lâu, mới thấy đường phía trước ngày càng rộng, rốt cục có thể đứng thẳng đi lại, các loại cảnh tượng trước mắt cũng chậm rãi rộng mở.

Mà vách tường bốn phía cũng từ bùn đất thô ráp trước kia biến thành nham thạch tự nhiên, tựa hồ như một huyệt động lòng đất tự nhiên vậy.

- Lại có tiếng nước?

Lý Vân Tiêu kinh ngạc nhìn quanh mọi nơi, huyệt động lòng đất rộng như thế, hơn nữa còn có nước chảy vậy thì có thể hình thành một hoàn cảnh độc lập rồi.

- Dương khí là do phía trước phát ra, ta ngược lại muốn xem thử rốt cục là thần vật phương nào!

Lý Vân Tiêu tiến nhanh tới, không ngừng xuyên qua trong lòng đất, quả nhiên rất nhanh đã thấy không ít thực vật chuyên sinh trưởng trong hoàn cảnh âm u ẩm ướt cùng với một ít sinh vật âm u .

Đột nhiên hắn từ trong đám âm thảo thấy được chút ánh sáng, hắn đi ra phía trước, đó lại là một khung xương võ giả, không biết đã trôi qua bao nhiêu năm tháng nhưng vẫn không hề mục nát. Trên cốt cách lóe ra hào quang như ngọc, âm thảo bốn phía tựa hồ cũng chịu ảnh hưởng, so với nơi khác hình như cũng nhiều hơn một chút.

- Người này khi còn sống nhất định là cao thủ.

Lý Vân Tiêu lập tức trầm giọng nói:

- Nếu phải có Thần Thể nào đó thì cũng từng tu luyện qua Luyện Thể Thuật rất mạnh, chỉ có thế mới có thể giữ được xương cốt bất hủ trong hoàn cảnh thế này. Nơi này quả nhiên không đơn giản!

Hắn tăng thêm vài phần cảnh giác, vốn cho rằng đây chỉ là một mỏ Hỏa Long Thạch, nhưng giờ xem ra cũng không đơn giản như vậy, đoán chừng lúc trước đào quáng đào đến chỗ này, hơn nữa xảy ra không ít chuyện tình, cuối cùng bởi vậy mới trở nên hoang phế. Về phần Hác Liên Thiểu Hoàng bố trí xuống đại trận, cũng không phải để hấp thụ dương khí, mà là vì trấn áp nơi này a!

Lại bay đi một đoạn, trên mặt đất bắt đầu xuất hiện dấu vết nhân công mở ra, trên đất có cách đường rãnh như kênh đào, nhưng bên trong đã sớm khô cạn. như một trường long hướng về phía xa xa. Dương khi bành trướng chảy xuôi trong đó, giống như thực chất, thỉnh thoảng tản ra.

- Cái này...

Rốt cục bay đến cuối khe rãnh, dĩ nhiên là một cái trận pháp to lớn. Ở trung tâm trận pháp là một hình cầu trong suốt, bên trong có thể loáng thoáng trông thấy bóng dáng vật gì đó, lại khó có thể xuyên thấu vào. Chính Dương chi khí bành trướng kia đúng là từ nơi này tản ra.

Ở bốn phía trận pháp dựng một cây trụ cao ngất, đỏ bừng như máu. Cẩn thận quan sát thì bên trong cây trụ lại có phong ấn người trong đó!

Người nọ lại không phải nhân loại, mà chỉ có hình thể như nhân loại, chỉ có điều trên thân thể hơi có chút khác biệt, đặc biệt là đầu, lộ ra các loại hình tượng kỳ quái.

- Tế tự chi trận của Yêu tộc? !

Lý Vân Tiêu hoảng sợ không thôi, tràng cảnh yêu dị trước mắt này, cực kỳ giống đại trận Yêu tộc dùng để tế tự trong truyền thuyết. Hắn cũng chỉ mới thấy qua trên một ít sách cổ, chỉ là có chút giống nhau thôi. Yêu tộc vào vài ngàn năm trước đã bị Cung Chủ Cố Thanh Thanh của Thần Tiêu cung dùng sức một mình đẩy vào trong Ngũ Hà Sơn, hơn nữa thiết hạ Điên Đảo Ngũ Hành Đại Phong Ấn Trận.

Mấy ngàn năm qua, trên Thiên Vũ Đại Lục khó thấy chút bóng dáng Yêu tộc cường đại, có chỉ là một ít cá lọt lưới nămđó, còn sót ở các ngóc ngách trên đại lục, rất ít dùng chân diện mục gặp người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.