Chương 583: Đại yêu phục sinh. (2)
Ngay sau đó, Vũ tiên sinh lấy ra mấy dụng cụ thủy tinh, bên trong tất cả đều là máu đỏ tươi, hắn đổ hết vào miệng, cả người lập tức trở nên đỏ bừng..., tựa hồ lần nữa nhận được lực lượng khổng lồ, trong ánh mắt cũng tràn đầy vẻ hưng phấn vẻ kích động, đại lượng văn tự Yêu tộc lần nữa xuất hiện quanh thân hắn, bắt đầu không ngừng thi triển tới hình cầu trong suốt ở trung ương.
Hình cầu kia cũng được lực lượng dẫn dắt, bắt đầu không ngừng hòa tan ra, mỗi một giọt chất lỏng màu trắng chảy xuống liền phát ra một tiếng Chi, lập tức bốc hơi lên, hình thành một cổ khí thể lan khắp trên không trung.
Không biết qua bao lâu, trong toàn bộ đại trận đã biến thành một mảnh hơi nước mù mịt, không trung dần dần hiện ra thân ảnh một người nam tử, co lại thành một đoàn giống như trẻ sơ sinh vậy. Nhưng khuôn mặt kia lại là một thanh niên chừng hai mươi tuổi.
PHỐC!
Vũ tiên sinh mắt thấy đại công cáo thành, rốt cục không nhịn được nữa phun ra một ngụm tâm huyết. Cả người trở nên vô cùng tái nhợt, phảng phất như thoáng cái già hơn mấy chục tuổi, trên mặt vậy xuất hiện đầy nếp nhăn.
Lúc này hắn kinh hãi phát hiện, trong sương mù bạch sắc, thân thể mấy đại yêu vốn đang nằm bất động vậy mà cũng có một người ngồi tại lên, cũng giống như Lê bắt đầu tự mình điều tức.
Lê chậm rãi mở mắt ra, dĩ nhiên là đồng tử màu nâu tím thâm thúy.
Nàng dừng ở trên người nam tử kia, chậm rãi nói:
- Hiện giờ mang bọn ta rời đi thôi, lực lượng mấy người chúng ta đã hao hết rồi, tu vị đã ngã xuống không còn chút nào nữa.
- Vâng! Lê đại nhân!
Vũ tiên sinh lần nữa lấy ra đại lượng đan dược, giống như đường đậu đổ vào miệng, cưỡng ép chống thân thể. Hắn thấp giọng gào thét vận chuyển một phần nguyên khí cuối cùng, mấy đạo kình phong hình thành quanh thân hắn, xoáy nam tử ở trung ương và bốn đại yêu kia lên, hóa thành một đạo kình phong, lao nhanh ra ngoài động.
Hồn Thiên Tinh Nguyên Kết Giới vào thời khắc này đột nhiên phá vỡ, sương mù mịt mờ màu trắng khuyếch tán ra, tràn ngập toàn bộ trong động
Trong Giới Thần Bi, trên Phương Thốn Sơn.
Đoạn Việt không ngừng đi tới đi lui quanh thân Lý Vân Tiêu, mở miệng nói:
- Lão tử không bao giờ tin ngươi nữa, về sau gặp phải loại gia hỏa khủng bố này, ngàn vạn đừng gọi ta. Ngươi sớm trốn vào là được rồi, mọi sự đại cát. Ngươi xem bộ dáng mình hiện giờ kìa, thiếu chút nữa đã tiêu đời rồi.
Lý Vân Tiêu mở mắt ra, cả giận nói:
- Ngươi có thể câm miệng không? Con mẹ nó nói nhiều quá đi, thật phiền!
Hắn vung tay lên, Đoạn Việt cũng không biết bị truyền tống đến nơi nào. Bên trong Giới Thần Bi, nhất cử nhất động của Lý Vân Tiêu đều là quy tắc Thiên Địa, không cách nào ngăn cản.
Hắn ngẩng đầu lên, trong đôi mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, thì thào lẩm bẩm:
- Tại sao lại không có chút động tĩnh? Chẳng lẽ người nọ bỏ qua huyền khí siêu phẩm này sao? Dùng tu vị Thuật Luyện Sư bát giai của hắn, mặc dù không cách nào thu, ít nhất cũng nên cố gắng thử mới phải chứ. Sao lại không có chút cảm giác? Chẳng lẽ đi rồi sao?
Đột nhiên thân ảnh Thạch Thú hiện ra trên bầu trời, nó vừa thoát khỏi vây khốn, thấy không có người, liền tự mình trở về.
Lý Vân Tiêu thần niệm khẽ động, trao đổi với Thạch Thú.
Tuy rằng Thạch Thú không có bao nhiêu trí tuệ, nhưng tin tức trong đầu vẫn khiến Lý Vân Tiêu hiểu được.
- Cái gì? !
Lý Vân Tiêu cả kinh, vội vàng lóe lên, đã xuất hiện ở bên ngoài Giới Thần Bi, chỉ thấy một mảnh sương trắng mịt mờ, trong mơ mơ màng màng có thể thấy toàn bộ nơi này đã không còn bóng người. Hơn nữa hình cầu ở trung ương đại trận tế tự và bốn cây cột cũng đã triệt để biến mất không thấy đâu nữa.
Lý Vân Tiêu cảm thấy đại sự không ổn, theo tin tức đạt được từ trong đầu Thạch Thú thì tựa hồ Yêu tộc trong đại trận kia vẫn còn sống!
Tin tức này khiến hắn chấn động, trận pháp này có trời mới biết đã vận chuyển bao nhiêu năm tháng. Làm sao có thể còn người sống? Nếu thật sự là như thế, lực lượng người nọ phải mạnh cỡ nào chứ?
- Xong rồi, đại yêu Yêu tộc xuất thế, sợ rằng bên phía Ngũ Hà Sơn có phiền toái lớn rồi.
Trên mặt Lý Vân Tiêu lộ vẻ u sầu thật sâu.
Thanh âm Yêu Long truyền đến, nói:
- Ngươi không cần quá mức lo lắng, Chính Dương chi khí ở đây dã trôi qua bao nhiêu năm? Những tên đại yêu kia có thể còn sống đã là kỳ tích rồi, cho dù thật sự sống lại, lực lượng cũng tuyệt đối không còn chút nào. Muốn khôi phục lại đại yêu chi lực, trừ phi là có cơ duyên cực lớn, nếu không đời này cũng đừng nghĩ tới.
Hắn dừng một chút lại nói:
- Huống hồ trong nhân tộc cường giả xuất hiện lớp lớp, cho dù bọn hắn có thể khôi phục thực lực, mấy đại yêu có là gì. Thập đại Vũ Đế, có người nào yếu hơn đại yêu đâu chứ?
Lý Vân Tiêu nghĩ nghĩ cũng đúng, đừng nói mấy đại yêu sinh tử chưa biết, coi như là mười đại yêu chính thức xuất thế, dường như cũng không có gì. Sau khi hắn nghĩ thông suốt cũng bình thường lại, đột nhiên nhướng mày, giật mình nói:
- Vậy sương mù màu trắng kia là vật gì?
- Lực lượng thật tinh thuần!
Lý Vân Tiêu giật mình sau đó mừng rỡ, vừa vặn hiện giờ toàn thân đều là tổn thương, lại gặp phải vật đại bổ như thế.
Hắn vội vàng ngồi xếp bằng xuống, vận chuyển Tạo Hóa Nhất Khí Quyết, mãnh liệt hấp thu vào. Dưới sự tẩm bổ của sương mù trắng, vết thương của hắn nhanh chóng được chữa trị tốt
Lạc Vân Thường đang tu luyện trong căn cứ đội thứ tám, bỗng nhiên giương mắt, chau mày, nàng đang ở trong cảnh giới huyền diệu đột nhiên cảm nhận được lực lượng không ngừng dũng mãnh tràn vào cơ thể bỗng nhiên biến mất, loại huyền diệu kia, tựa hồ là một loại trạng thái kỳ lạ của Cửu Dương chi khu, đây là lần đầu tiên nàng chạm đến, khiến nàng cảm nhận được lực lượng cường đại rung động.
Phục hồi tinh thần lại từ trạng thái kia, nàng cảm thấy một hồi thất vọng và đáng tiếc. Chỉ có điều kinh mạch toàn thân lưu chuyển một cổ lực lượng cực kỳ bá đạo, hơi khác với nguyên khí tu luyện lúc trước. Đây là do dưới trạng thái kỳ diệu kia, Cửu Dương chi khu tự mình tạo ra.
- Chẳng lẽ đây là Cửu Dương chân khí? !
Nàng cảm thấy giật mình, mặc dù mình một mực tu luyện là Cửu Dương chân pháp, chân khí chạy trong kinh mạch có chứa Chính Dương chi khí, nhưng cũng chỉ thiên hướng dương tính hơn nguyên khí bình thường một chút. Mà giờ khắc này lực lượng chạy xuôi khắp toàn thân lại vô cùng cường đại khiến nàng phải giật mình, tựa hồ trong cùng giai khó có địch thủ.
- Có Cửu Dương chân khí này rồi, ta sẽ không sợ kéo chân Vân Thiếu nữa...
Lý Vân Tiêu sau khi ra khỏi huyệt động, cả người tinh thần toả sáng, không chỉ có thương thế đã lành lặn, hơn nữa tu vị ẩn ẩn đề cao hơn rất nhiều.
Hắn hiện giờ cảm thấy đau đầu chính là sau khi trận pháp Yêu tộc bị phá, không còn một tia Chính Dương chi khí nào nữa, hắn phải ăn nói làm sao với đám Thuật Luyện Sư kia đây?
Không có cách nào, chỉ có thể kiên trì nghĩ lý do.