Mọi người xoe tròn mắt. Có một người đứng trên vai mãnh thú, dựa vào mặt mãnh thú. Mặt người đó hơi trắng nhưng cười nhe răng.
Lý Vân Tiêu kêu lên:
Ma Phổ!
Tay Ma Phổ cầm sợi xích sắc, một đầu khóa nửa người trên của mãnh thú Kiền Sát, tay cầm nửa đầu khác ngưng tụ thành kết giới tinh vân.
Lý Vân Tiêu hút ngụm khí lạnh đột nhiên nhìn hướng khác, một thân hình yểu điệu đứng trên trời, biểu tình cực kỳ khó xem, tay phải cầm A Hàm Trảm Cốt Đao cảnh giác nhìn Ma Phổ chằm chằm.
Đại điện thành Thiên Hàn bị nổ hủy, Tranh trốn ra từ bế quan bay lên trời, giật mình nhìn hỗn loạn trước mắt mà không hiểu ra sao.
Ma Phổ đứng trên vai Kiền Sát Ma Thần cười như điên:
Ha ha ha! Viện, ngươi muốn luyện hóa ta? Đã không có khả năng, kiếp sau đi!
Xích sắt xoay tròn rào rào theo tiếng cười của Phổ, lực lượng không ngừng trào ra.
Ma Viện mặt lạnh lùng, nàng tay phải cầm đao, ngậm miệng không nói.
Vết thương của Viện chưa hoàn toàn lành hẳn nhưng tốt hơn lúc trước nhiều.
Chiến sự phương xa còn đang tiếp tục, tuy đám người Ma Phổ xuất hiện làm tạm dừng giây lát nhưng rồi đại quân lại điên cuồng chém giết.
Chỉ có một số Ma Quân cao giai là kinh sợ trực tiếp thoát khỏi chiến trường, từ xa bay tới.
Cơ cũng xuất hiện sau lưng Đại Công Tử, biểu tình kinh sợ nhìn trên bầu trời, dường như càng lúc càng vượt qua bọn họ dự tính.
Mắt Đại Công Tử nhìn Ma Phổ rồi chuyển sang Viện.
Biểu tình Đại Công Tử trầm trọng, hai tay khoanh trước ngực ra dáng bề trên chậm rãi nói:
Viện, Tranh, hai ngươi thật sự muốn phản bội bản công tử sao?
Đao quang chiếu khuôn mặt Viện càng xinh đẹp quyến rũ hơn, nàng mở miệng nói:
Không phải Viện muốn phản bội Đại Công Tử mà là Đại Công Tử không dung chứa Viện được.
Đại Công Tử bình tĩnh nói:
Nếu ta kêu ngươi giao ra lục đạo ma binh và cách tế luyện thì không so đo chuyện hôm nay nữa, ngươi vẫn là thuộc hạ của ta. Còn cho ngươi khống chế trung ương vực Ma giới, ngươi chịu không?
Cơ, Tranh biến sắc mặt cùng nhìn Viện.
Con ngươi Viện co rút do dự một giây, nhưng rồi cười hỏi:
Tại sao Đại Công Tử xem trọng ta như vậy?
Đại Công Tử nói:
Tất nhiên là bởi vì ngươi thực lực này, nửa bước Thánh Ma đã rất gần với đỉnh cao.
Viện gật đầu, nói:
Không sai, Đại Công Tử xem trọng Viện là vì thực lực của Viện. Nếu không còn lục đạo ma binh thì thực lực của Viện sẽ giảm mạnh, sau này Đại Công Tử không xem trọng nữa. Trong Ma giới mọi thứ nói chuyện bằng thực lực, bắt Viện buông bỏ ma binh không khác gì từ bỏ mạng sống.
Lý Vân Tiêu, Tranh gật gù, rất là đồng ý lựa chọn của Viện. Dù hôm nay khuất phục được đến mạng sống nhưng mất đi ma binh, là mất không gian tiến bộ, tương lai sẽ nguy hiểm.
Mặt Đại Công Tử lạnh lùng nói:
Vậy là ngươi chọn chết?
Viện nói:
Ta chọn dùng mạng và thanh đao này giết ra một con đường sống!
Đôi mắt trong trẻo của Viện lạnh lùng, trong suốt như ao nước xuân.
Nét mặt Đại Công Tử sa sầm, mặc kệ Viện, trong lòng gã đã phán tử hình nàng.
Mắt Đại Công Tử lạnh lùng nhìn Phổ đứng trên vai Kiền Sát Ma Thần, gằn từng chữ:
Còn ngươi thì sao, Ma Phổ? Là chọn quy thuận bản công tử hay vùi thân tại đây?
Ma Phổ kinh ngạc nói:
Hả? Gì?
Ma Phổ nguấy lỗ tai:
Mới rồi có cục ráy vào tai không nghe rõ ngươi nói, lặp lại lần nữa
Biểu tình bắt đầu tức giận nhưng cố nén xuống, lạnh lùng nói:
Ngươi chọn chết ở đây hay quy thuận bản công tử?
Ma Phổ cười phá lên:
Lỗ tai của ta có cứt ráy, trong đầu ngươi có phân sao?
Đại Công Tử hét to một tiếng:
Càn rỡ!
Đại Công Tử gần như lông tóc dựng đứng, đã bao nhiêu năm chưa từng có người dám nói chuyện kiểu đó với gã.
Ngươi nghĩ mình là Ma Chủ sao? Là Ma Chủ đại nhân quá thời hạn, Chủ đại nhân cũ, Chủ đại nhân năm xưa!
Đại Công Tử the thé móc mỉa:
Nói trắng ra thì bây giờ ngươi chỉ là một Ma Quân, không biết cân nặng của mình, chờ chút nữa bản công tử tiễn ngươi đi bán muối!
Ma Phổ sầm mặt xuống, phun ra một chữ:
Chết đi!
Ma Phổ đứng dậy khỏi Kiền Sát, mắt Kiền Sát lóe tia hung ác, giơ chân lên đạp người Đại Công Tử.
Bầu trời dao động kịch liệt, ma khí trong phạm vi vạn trượng quỷ dị bị điều động
Trong phút chốc vô số ma văn hiện ra dưới chân Kiền Sát hóa thành một đoàn ma quang, nóng cháy chói mắt như mặt trời.
Cùng với tiếng nổ ầm ầm, chân đạp xuống như thiên địa cũng chìm xuống núi.
Đám người Lý Vân Tiêu biến sắc mặt vội bay ngược đi bốn phương tám hướng.
Đại Công Tử cũng biến sắc, lòng thầm giật mình nhưng không hoảng loạn, đáy mắt vụt qua tia lạnh lẽo:
Ta chờ xem Kiền Sát của Ma Thần tộc mạnh cỡ nào!
Đại Công Tử xòe hai tay ra, cuồng phong tối tăm nổi lên, người gã trở nên mông lung, hai tay kết ấn trong hư không biến ra hàng trăm ma phù khuếch tán xung quanh rồi ngưng tụ lại, một chưởng vỗ xuống cái chân to như trời sập.
Cái gì?!
Mọi người lòng run rẩy, mí mắt co giật liên hồi.
Hắn bị điên sao? Muốn cứng rắn đỡ lực lượng một cước này?
Biểu tình Lý Vân Tiêu trầm trọng nhìn, Đại Công Tử càng biểu hiện ra sự bình tĩnh phi phàm thì trong lòng hắn càng thấy không ổn.
Lực lượng của Kiền Sát Ma Thần hơn xa Ma Tôn, dù không đến Thánh Ma thì ít nhất cũng tới Nửa Bước Thánh Ma, những người có mặt e rằng không ai dám cuồng vọng đón đỡ!
Trong các cặp mắt giật mình của mọi người, chưởng của Đại Công Tử đánh vào ma quang.
Ánh sáng như mặt trời dưới chân Kiền Sát bỗng nổ tung, lực lượng đáng sợ bắn đi tám phương thiên địa, tứ giăng.
Trong khoảnh khắc Càn Khôn điên đảo, dù là cường giả Ma Tôn như Lý Vân Tiêu, Vi Thanh cũng thấy cực kỳ khó chịu, như thế giới bị hủy diệt.
Chiến trường phía xa cũng bị lan đến, nhiều ma vật nổ bùm bùm như rang đậu, rồi bị hút vào, không còn tiếng động.
Mặt Viện tái nhợt, chính giữa thành Thiên Hàn bị phá hoại sạch sẽ, mặt đất cũng bị xới tung tựa như đất hoang.
Vi Thanh bị đẩy lui gần ngàn trượng xa, hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn đằng trước:
Lực lượng quá đáng sợ, Đại Công Tử đó cũng là Thánh Ma sao!?
Ma viêm hừng hực tán đi, trong tầm mắt mọi người lộ ra thân hình to lớn, dường như không bị chút vết thương nào.
Ma Phổ vẫn đứng trên vai Ma Phổ, mặt lạnh băng nhìn phương xa ngàn trượng.
Trường bào trên người Đại Công Tử bay phần phật, mặt gã càng lạnh hơn, người lành lặn không bị thương.
Hai người va chạm, lực lượng ngang nhau.
Đại Công Tử biến sắc mặt cười nhạt nhìn Ma Phổ:
Chắc ngươi nghĩ sức mạnh ngang ngửa với ta đúng không?
Ma Phổ nhướng mày, cười khẩy nói:
Ngươi cho mình là thần thật sao, cái gì cũng biết?
Hừ!
Đại Công Tử bị châm chọc lại, lạnh lùng nói:
Có phải là thần hay không ngươi sẽ biết ngay đây!
Trường bào của Đại Công Tử không gió tự bay ra sau lưng.
Thân hình thon dài mặc trang phục kỳ dị, trên ngực gã khắc một trận pháp hình tam giác, lằn vẽ trận lấp lánh ánh sáng, bên trong dường như trống rỗng giống lỗ đen.
Ma Phổ nhíu mày hỏi:
Đường hầm?
Đám người Lý Vân Tiêu hơi giật mình, ngực Đại Công Tử như đường hầm không gian không đáy, không thấy cuối. —————