Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 811: Chương 811: Đần độn vô vị.




Chương 809: Đần độn vô vị.

- Tiểu tử, đừng vội càn rỡ, Khai Sơn Quyền!

Ân Niên hét lớn một tiếng, hắn vung quyền tiến lên, hắn tu luyện là vũ kỹ đại khai đại hợp, mỗi đi một bước đều có dấu chân trên mặt đất, mấy bước này lại mang theo quyền phong như núi đánh vào người Lý Vân Tiêu.

Bảo hắn đánh với Võ Tông tứ tinh thì hắn nhất định không dám. Nhưng có Nguyên Thu Sương là Võ Tông lục tinh ở đây, dũng khí sinh ra, hắn lao tới rất hung mãnh.

Lý Vân Tiêu cảm thán một tiếng, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác đần độn vô vị. Hai người này ở trước mặt hắn chẳng khác gì con sâu cái kiến, chính mình hoàn toàn lãng phí thời gian ở đây.

Trong khoảng thời gian này, gặp được không phải đại yêu chính là đại ma, còn có Võ Đế, thậm chí còn gặp phải Diệp Thiên Nam... Chính mình trên cơ bản chỉ có chạy trốn, hiện tại thoáng cái gặp hai người bình thường, phát hiện xa xa không phải đối thủ của mình, ngược lại có chút không thích ứng.

Ngón tay bắt lấy bảo kiếm của Nguyên Thu Sương buông ra, nhẹ nhàng bắn ra, bảo kiếm chấn động mạnh mẽ và có tiếng kiếm minh vang vọng, trực tiếp đổi hướng đâm thẳng vào Ân Niên.

Kiếm thế cực nhanh, thậm chí giống như Nguyên Thu Sương đang tụ mình điều khiển.

- Nhanh, mau tránh ra!

Nguyên Thu Sương sợ hãi quát to một tiếng, khí lực của một kiếm này quá mạnh mẽ, kéo thân thể của nàng đi qua, một kiếm này nhanh như tia chớp đâm thẳng vào Ân Niên, hơn nữa vị trí cũng bị Lý Vân Tiêu tính toán tốt, chính là chân thứ ba giữa hai chân Ân Niên.

Hí!

Phanh!

Kiếm của Nguyên Thu Sương cắm thẳng vào hạ thân Ân Niên, thẳng vào hơn tấc có thừa. Mà Khai Sơn Quyền của Ân Niên cũng đánh vào người Nguyên Thu Sương, nhìn thấy nàng phun máu tươi bay ra sau.

Trường kiếm cũng rút khỏi hạ thân Ân Niên, máu tươi bắn ra như suối.

Ân Niên mở to hai mắt, ngửa mặt lên trời kêu thảm một tiếng, hắn té xuống đất, nhìn qua vị trí trúng kiếm, một nửa là bị thương, một nửa khác là bị dọa té xuống đất, hai chân còn không ngừng run rẩy, trong miệng thì thào thì thầm:

- Xong, xong, triệt để xong đời...

Lý Vân Tiêu thấy thế xùy cười lên, trong lúc này dưới núi Bắc Đấu Tông đã có tiếng ồn ào, lẩm bẩm:

- Ồ, đây là tông phái gì, hình như còn có chút cao thủ, đến không ít người. Ân, trước mặc kệ, rời khỏi đây rồi nói sau.

Hắn đưa mắt nhìn qua Mai Đông Nhi trên mặt đất, nhẹ nhàng vung tay lên, thân thể Mai Đông Nhi được lực lượng nhu hòa nâng lên.

Trong lòng Mai Đông Nhi ấm áp, không thể ngờ mình thật sự được cứu giúp, nhịn không được muốn khóc. Nhưng lại nghe thấy Lý Vân Tiêu nói ra:

- Hắc hắc, hôm nay vận khí thật tốt, nhặt được tiện nghi lớn như thế, phúc lợi này ta sẽ nhận, trở về chậm rãi hưởng thụ mới được.

Mai Đông Nhi chóng mặt, vừa mới kích động rơi lệ, lập tức biến thành khóc rống lên. Mệnh của nàng thật không tốt, vừa ra hang sói thì tiến vào miệng cọp, nam nhân thiên hạ này đều như nhau, không phải thứ tốt.

Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng bay lên, Mai Đông Nhi bị một đám hào quang màu vàng bao lấy, giống như cái đuôi theo phía sau, hóa thành một đạo quang mang bay lên trời, biến mất trên đỉnh núi.

Rất nhanh, mấy đạo âm thanh từ bốn phương tám hướng bay tới, nhao nhao đáp xuống nơi Giới Thần Bi rơi xuống, ánh mắt đầy khiếp sợ.

- Nguyên sư tỷ! Ngươi không sao chớ?

- Ân Niên? Vì sao ngươi ở đây, còn bị thương nữa?

Thoáng cái có hơn mười người lao tới, nhao nhao ba chân bốn cẳng nâng hai người lên. Nguyên Thu Sương chỉ bị một kích Khai Sơn Quyền của Ân Niên đánh trúng, khí huyết trong người chấn động, sau khi phun tụ huyết ra thì không có chuyện gì cả.

Mà Ân Niên không có may mắn như vậy, hạ thể trừ chảy rất nhiều máu tươi ra, hai ống quần của hắn nhuộm đỏ lòm, lại còn có chất lỏng màu vàng chảy ra, cũng không biết là vật gì, hai mắt càng vô thần, trong miệng không ngừng lẩm bẩm nói:

- Xong đời, triệt để xong đời. . .

Toàn bộ nam tử ở đây sinh lòng sợ hãi, run rẩy không thôi. Không ít nữ đệ tử thì vỗ tay khen hay, cũng có thần sắc âm trầm như nước, hiển nhiên đã mang bản thân phó thác cho Ân Niên, lần này triệt để xong đời rồi.

- Thu Sương, nơi này xảy ra chuyện gì, ngươi nói đi!

Một lão giả diện mạo bất phàm xuất hiện trong đám người, chậm rãi mở miệng nói. Hai mắt của hắn nhìn thẳng vào Nguyên Thu Sương, không giận tự uy, có khí thế thượng vị giả, tất cả mọi người lập tức yên lặng, không người nào dám lên tiếng.

Nguyên Thu Sương nội tâm phát lạnh, lập tức quỳ đi xuống, nói:

- Chưởng môn, chuyện là như thế này. . .

Từ trong miệng của nàng, nàng cùng Ân Niên còn có Mai Đông Nhi ba người hẹn nhau ra đây tu luyện, cộng đồng nghiên cứu thảo luận nghi vấn võ đạo, mà đúng lúc này trời giáng thiên thạch, sau đó Lý Vân Tiêu xuất hiện, thèm chảy nước miếng với dung mạo của Mai Đông Nhi, ra tay kích thương ba người, cũng bắt Mai Đông Nhi đi.

- Cái gì? Đông nhi bị người bắt đi?

Trên mặt một bà lão tức giận đùng đùng, trong tay cầm quỷ đầu trượng đâm mạnh xuống đất, đỉnh núi lay động một hồi, nổi giận đùng đùng nói:

- Rốt cuộc là người phương nào gây nên? Hơn nữa Đông nhi ta đã bảo nàng chuyên tâm bế quan tu luyện, chờ đợi tới ngày tông môn đại bỉ, vì sao vô duyên vô cớ lại ra sau núi luận bàn võ đạo với các ngươi chứ?

Bà lão này chính là sư phụ Mai Đông Nhi, tên là Hà Ngạn Dong, vẫn xem Mai Đông Nhi như con, nghe được ái đồ bị bắt đi làm sao không tức giận chứ.

Trong nội tâm Nguyên Thu Sương cả kinh, mồ hôi lạnh chảy đầm địa, nội tâm lo lắng không thôi, nghĩ đến nên giải thích thế nào.

Chưởng môn Trương Lăng Hoa lạnh nhạt nhìn nàng một cái, nói:

- Nói rõ chi tiết đi, người ra tay kích thương các ngươi là người phương nào?

- Vâng, chưởng môn!

Nguyên Thu Sương quỳ gối không dám động đậy, ôm quyền nói:

- Bởi vì Ân Niên sư đệ thiên tân vạn khổ mua được một viên Thiên Quyền nội đan, muốn hiến cho Đông nhi sư muội, đồng thời cũng mời ta tới, để cho ta ta làm sư tỷ chỉ điểm Đông nhi sư muội nhiều hơn, truyền thụ một ít kinh nghiệm ứng chiến, muốn đại phóng dị sắc trong đại bỉ. Lúc này mới có chuyện ba người chúng ta ra sau núi này. Về phần người nọ bắt Đông Nhi sư muội, người này...

Nàng thoáng cái do dự bất định, nhíu mày thật chặc.

- Người nọ như thế nào?

Trương Lăng Hoa trầm giọng nói:

- Ta thực rất muốn biết, người nào dám nửa đêm chạy đến Bắc Đấu Tông cướp nữ đệ tử của ta chứ?

Nguyên Thu Sương cảm nhận được uy nghiêm to lớn, lạnh mình nói:

- Chưởng môn, người nọ tuổi chừng mười sáu mười bảy, thực lực hình như là Võ Tông tứ tinh đỉnh phong.

- Cái gì? Võ Tông tứ tinh đỉnh phong, ba người các ngươi liên thủ không địch lại?

Sắc mặt Hà Ngạn Dong lập tức tái xanh, thật sự không rõ là do công pháp tu luyện hay do tức giận, nhiệt độ bốn phía hạ thấp xuống, tất cả mọi người cảm thấy sương lạnh bao phủ.

Trong mắt Trương Lăng Hoa đầy tức giận, lãnh đạm nói:

- Ba người các ngươi xem như đệ tử kiệt xuất trong tông, ngươi càng đạt tới Võ Tông lục tinh, Mai Đông Nhi tuy chỉ là ngũ tinh đỉnh phong, nhưng nghiêm túc cũng có thể đánh một trận với các ngươi, ngoài ra còn có Ân Niên ở đây, ngươi nói ba người các ngươi bị một thiếu niên Võ Tông tứ tinh đánh bại, còn bắt Mai Đông Nhi mang đi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.